Tiểu Đạo Cô Phát Sóng Trực Tiếp Quá Chuẩn! Ngày Kiếm Trăm Triệu, Trở Thành Nhà Giàu Số Một - Chương 161: Nguyền rủa cả nhà các người tuyệt hậu

Cập nhật lúc: 2025-09-22 15:19:42
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Bà hãy gửi ngày tháng năm sinh của cháu trai cho qua tin nhắn riêng, sẽ tính toán.”

 

Mộc Li nhanh chóng nhận thông tin từ hậu trường. Sau khi xem xét ngày sinh tháng đẻ, kết hợp với khí sắc và tướng mạo của đứa trẻ, gương mặt cô dần trở nên nặng nề.

 

“Bà ơi…” Giọng Mộc Li chậm rãi, trầm xuống. “Cả gia đình bà nguyền rủa.”

 

Lời dứt, bà lão lập tức biến sắc, đôi mắt hoảng hốt: “Nguyền… nguyền rủa? Ý cô là ?”

 

Mộc Li vẫn giữ bình tĩnh, chậm rãi giải thích:

“Khi bà còn trẻ, bà từng một đứa con trai út. vì một tai nạn, kịp sống qua ba tuổi… đúng ?”

 

Bà lão run rẩy gật đầu, giọng khàn đặc:

… Bà từng ba đứa con. Đứa lớn chính là cha của cháu trai bà. Đứa thứ hai, năm ba tuổi bờ sông chơi, may ngã xuống nước mà mất. Đứa thứ ba thì kịp chào đời… mới bốn tháng trong bụng còn.”

 

Nói đến chuyện con cái, đáy mắt bà lão hiện lên nỗi đau cũ, như vết thương từng lành.

Thời gian cuốn nhiều ký ức, đến mức gương mặt đứa con trai út dần trở nên mờ nhạt trong tâm trí. Còn đứa con kịp chào đời, đến nay bà vẫn đó là trai gái.

 

Nếu đứa con thứ hai còn sống, giờ đây cũng trưởng thành, lẽ gia đình riêng và sinh con cho bà bồng bế.

 

Mộc Li chậm rãi hỏi: “Con dâu bà… đây cũng từng khó thai, đúng ? Mỗi mang thai đều gặp trục trặc, cuối cùng thể giữ ?”

 

Bà lão ngẩn gật đầu, thở dài: “ thế. Đứa cháu trai nhỏ là con dâu bà sinh khi 36 tuổi. Người gọi là sản phụ lớn tuổi… thật sự chẳng dễ dàng gì.”

 

Trong suốt những năm tháng kết hôn, vợ chồng con trai bà thử đủ cách để con. Thế nhưng, hết đến khác, mỗi đứa trẻ đều gặp vấn đề — khi thì bất thường nhiễm sắc thể, lúc thì dị tật, là bại não. Tóm , chẳng đứa nào thể bình an chào đời.

 

Đứa cháu trai duy nhất , sinh vốn yếu ớt, sức khỏe . Nay lâm cảnh hôn mê bất tỉnh, càng khiến gia đình tuyệt vọng.

 

Bà lão run giọng, như dám tin chính suy đoán trong đầu :

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ con trai bà và những đứa trẻ … đều là vì…”

 

Mộc Li thẳng bà, gương mặt nghiêm nghị, gật đầu xác nhận:

. Tất cả đều bắt nguồn từ một lời nguyền. Gia đình bà nguyền rủa — một lời nguyền tuyệt hậu, tuyệt diệt từ đời .”

 

Cô dừng một chút tiếp lời, giọng trầm xuống khiến khí nặng nề đến nghẹt thở:

“Đây là một lời nguyền cực kỳ độc ác, lấy sinh mạng vật tế, đeo bám dứt, cho đến khi cả dòng họ các tuyệt sạch mới thôi…”

 

Bà lão xong, sắc mặt lập tức tái nhợt. Vốn đang cạnh giường, bà bủn rủn chân tay, vững, ngã phịch xuống bên cạnh cháu trai, run rẩy.

 

“Rốt cuộc… rốt cuộc là ai? Tại hại cả gia đình ? Chúng bao giờ điều gì trái với lương tâm… Rốt cuộc là ai ác độc đến mức ?”

 

Bà lão run rẩy , nước mắt ngừng rơi xuống, thấm ướt cả vạt áo.

 

Hai đứa con ruột, đến bao nhiêu sinh mạng bé nhỏ của con dâu, lượt rời . Từng cái c.h.ế.t đều như nhát d.a.o cắt sâu lòng bà. Bà lão tuyệt vọng cố gắng nhớ cả cuộc đời — từng việc, dù nhỏ nhặt nhất.

 

“Có … khi còn trẻ, lỡ mượn xà phòng của khác mà quên trả? Hay từng nhặt chút tiền mà tìm chủ nhân… Liệu thể vì thế mà hại đến tận đời con, đời cháu ?”

 

Mộc Li gương mặt già nua đang đau khổ tột cùng, khẽ lắc đầu, giọng chậm rãi:

“Thật , đứa bé vốn dĩ cũng nên mặt đời. may mắn , gia đình bà nhiều việc thiện, nên mệnh mới mở một con đường sống, để cháu bé thể chào đời trong nhà bà.”

 

Cô ngừng , ánh mắt dần dịu : “Vợ chồng con trai bà vốn nhiều năm con, nhưng vì lòng thương trẻ, họ chọn giúp đỡ những em nhỏ cảnh khó khăn. Chính những việc thiện đó tạo thành phúc đức, khiến mệnh xoay chuyển, để cháu trai sinh .”

 

Vợ chồng con trai bà vốn nhiều năm con, nhưng yêu thương trẻ nhỏ. Vì , họ quyết định dang tay giúp đỡ những đứa trẻ cảnh khó khăn.

 

Họ chọn cách tài trợ chung chung, mà là “một - một”. Mỗi một thời gian, họ đều lặn lội đến những ngôi làng hẻo lánh, tìm những đứa trẻ cần nâng đỡ, trực tiếp bảo trợ.

 

Đối với họ, mỗi tháng bỏ vài chục nghìn tệ để giúp các em học là vấn đề lớn. Và cứ kiên trì như thế suốt mười mấy năm, học sinh mà họ nâng đỡ lên tới hàng nghìn, trong đó ít học đại học.

 

Đặc biệt, nhiều sinh viên khi nghiệp, công việc định, tiếp nối con đường thiện nguyện , về giúp đỡ những đứa trẻ khác. Từng vòng nhân quả như thế lan rộng, thắp sáng bao mảnh đời.

 

Cũng chính nhờ những việc thiện lành bền bỉ mệnh gia đình họ xoay chuyển. Đứa cháu trai duy nhất mới thể thuận lợi chào đời trong nhà bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-161-nguyen-rua-ca-nha-cac-nguoi-tuyet-hau.html.]

 

Thế nhưng, đáng tiếc là tất cả thiện niệm cuối cùng vẫn đủ để chống sức mạnh đáng sợ của lời nguyền. Ngay trong năm nay, đứa trẻ đột nhiên ngất xỉu vô cớ. Từ đó đến nay, bao nhiêu bác sĩ, bao nhiêu cách thức đều vô dụng. Chẳng bao lâu nữa, họ chỉ thể bất lực sinh mệnh bé nhỏ dần dần trôi tuột khỏi tay .

 

Trong phòng livestream, bầu khí nặng nề đến mức khiến nghẹn thở. Ai nấy đều thấy tim thắt , nước mắt rưng rưng.

 

[Bao nhiêu công đức vẫn thắng nổi một lời nguyền tàn nhẫn... thật sự quá đau lòng.]

 

[Rốt cuộc là kẻ nào độc ác đến mức tay với cả một đứa trẻ?]

 

[Tại gieo oán thù lên trẻ nhỏ? Chúng vốn chẳng tội tình gì. Dù lớn sai, thì cũng tìm lớn mà tính chứ!]

 

[Dùng cả sinh mạng để nguyền rủa khác tuyệt hậu... oán hận sâu nặng thế nào mới ?]

 

[Chỉ nghĩ thôi thấy rùng . Nếu ai cũng thể dùng cái c.h.ế.t để nguyền rủa như thế, thì thế giới còn gì là yên nữa?]

 

[ rốt cuộc là ai? Kẻ nào gieo xuống tai họa ?]

 

...

 

Không chỉ những khán giả trong phòng livestream tò mò, ngay cả bà lão cũng nóng ruột đến run rẩy. Rốt cuộc là ai thù hận sâu nặng đến mức bày lời nguyền tàn độc như ?

 

"Tiểu thần tiên… là ai? Ai chuyện với gia đình ?" – bà run giọng hỏi.

 

Mộc Li khẽ lắc đầu: " từng kẻ nguyền rủa là . Hắn vốn thứ bình thường."

 

Bà lão ngơ ngác, hai mắt trừng lớn, hiểu nổi.

 

Mộc Li khẽ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ bất lực, từ tốn :

"Bà còn nhớ, hơn sáu mươi năm … chồng bà từng bắt một con chồn vàng trong nhà ?"

 

Đôi mắt già nua của bà lão thoáng mờ mịt. Sáu mươi năm — quãng thời gian dài đến nỗi ký ức phủ bụi. Hơn nữa, chồng bà cũng mất từ lâu. Bà thể dễ dàng nhớ chuyện cũ xa xôi ?

 

Mộc Li chau mày, giọng đầy bất lực nhưng vẫn kiên nhẫn :

"Hơn sáu mươi năm cái thời gian đói kém , trong nhà các phát hiện một ổ chồn vàng con trong đống củi. Lúc đó, các đem nấu lên ăn. Bà còn nhớ ?"

 

Nghe đến đây, bà lão giật , ký ức mơ hồ bỗng ùa về.

 

là hơn sáu mươi năm , những năm tháng đói kém cơ cực, trời đất như thương xót con . Sau lũ lụt đến hạn hán kéo dài.

 

Cánh đồng khô cằn, chẳng thu hạt thóc nào, nhưng thuế lương thực vẫn nộp. Cả nhà bà khi đói lả, hoa mắt chóng mặt, đến mức sắp ngã gục.

 

Cho đến một đêm, trong lúc tìm củi, họ phát hiện trong đống gỗ mục một ổ chồn vàng con mới sinh.

 

Những con chồn bé nhỏ, lông óng mượt, đôi mắt tròn xoe còn kịp mở hết. Nhìn qua cũng chúng nuôi nấng cẩn thận.

 

khi đó, ai còn nghĩ đến chuyện báo ứng lời thần tiên cảnh báo? Sự sống mắt quan trọng hơn tất cả.

 

Thế là, họ bắt từng con chồn non, trụng nước sôi, lột da, nấu thành bữa ăn.

 

Chút thịt ít ỏi đó giúp gia đình họ cầm cự qua những ngày tháng cùng cực nhất.

 

Không lâu , cứu trợ lương thực từ cấp phát xuống, cả nhà cuối cùng cũng thoát khỏi nạn đói.

 

Năm mới đến, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Từ đó trở , họ còn chịu cảnh đói khát thêm nào nữa.

 

Thời gian dần trôi, những ngày tháng khốn khó trở thành ký ức mờ nhạt. Vợ chồng bà cũng quên mất chuyện ổ chồn vàng con, chỉ nhớ nỗi đói cồn cào năm .

 

Đến khi ký ức khơi , bà lão như sét đánh ngang tai, đôi mắt trợn to, thở run rẩy: "Không lẽ… lẽ… thật sự là… bọn chúng…?"

 

Mộc Li thẳng bà, gật đầu, giọng chắc nịch:

" . Ổ chồn vàng đó… chúng còn cha . Các từng nghĩ đến, tại khi chúng hề xuất hiện mặt các ? Bởi vì… các ăn sạch bộ con của chúng."

Loading...