Tiểu Đạo Cô Phát Sóng Trực Tiếp Quá Chuẩn! Ngày Kiếm Trăm Triệu, Trở Thành Nhà Giàu Số Một - Chương 160: Gia đình bị nguyền rủa

Cập nhật lúc: 2025-09-22 15:19:41
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người giành lì xì là một bà lão lớn tuổi, lẽ ngoài 70.

 

Nickname của bà là “Bình an hỉ lạc”, cái tên giản dị nhưng cũng hợp với phong cách của lớn tuổi.

 

Sau khi kết nối, màn hình hiện lên hình ảnh một bà lão với mái tóc bạc trắng.

 

Khi thấy gương mặt Mộc Li điện thoại, bà lập tức xúc động đến mức kìm nổi:

 

“Ôi, vị tiểu thần tiên … bà theo dõi livestream của cô mấy ngày liền, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt . Bà vui lắm, thật sự vui. Có cô ở đây, cháu trai của bà… nhất định sẽ hy vọng, hy vọng …”

 

Giọng bà run rẩy, xúc động đến mức lời cũng lộn xộn. Rõ ràng, bà đang cần sự giúp đỡ.

 

“Bà cố giành lì xì suốt mấy ngày, hôm nay mới cướp . Trời ơi, Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương phù hộ… cuối cùng bà cũng kết nối với cô .”

 

Những lời đầy xúc động của bà lão khiến ít trong phòng livestream cảm thấy ghen tị.

 

[ tham gia cướp lì xì bao lâu nay , thế mà bao giờ trúng .]

 

[Ghen tị thật sự luôn đó. cướp từ lúc chủ phòng mới bắt đầu livestream, mà đến giờ vẫn một thành công.]

 

[Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý thôi. để ý thấy hầu như ai cướp lì xì đều chuyện gì đó cần giúp. Còn bình thường, chẳng việc gì thì hiếm khi trúng lắm.]

 

[Ừ, hình như đúng thế thật. Gia đình yên ấm, cuộc sống bình lặng thì cần tìm đến chủ phòng. Khi nào gặp chuyện, tự nhiên sẽ cướp .]

 

[Nghĩ thì hết ghen tị luôn.]

 

...

 

Bà lão gật đầu, vẻ mặt tràn đầy may mắn:

là tổ tiên phù hộ, chư vị thần tiên cũng phù hộ, mới cho cơ hội .”

 

Mộc Li bà, giọng điệu bình thản:

“Bà ơi, bà xem điều gì?”

 

Cô vốn thích tùy tiện mở Thiên Nhãn để soi xét nhân quả của khác, vì luôn hỏi .

 

Lúc , bà lão mới kịp phản ứng. Bà cầm điện thoại, qua gian sảnh bước một căn phòng rộng lớn.

 

Trong phòng là một chiếc giường to, đó một bé đang say ngủ.

 

Không gian bày trí vô cùng ấm cúng: khắp nơi là đồ chơi, bánh kẹo, những chiếc xe nhỏ, những bộ lego đầy màu sắc rải rác quanh phòng.

 

Trong tủ kính còn cả những mô hình Ultraman đắt tiền, đặt ngay ngắn như một bộ sưu tập quý giá.

 

Chỉ thoáng qua cũng thấy gia đình mực quan tâm đến bé. Mọi chi tiết trong căn phòng đều toát lên sự chăm chút tỉ mỉ và yêu thương.

 

Cậu bé yên, gương mặt trắng nhợt khiến ai cũng thấy xót xa. Hàng mi dài khẽ rủ xuống, môi tái thâm, hốc mắt trũng sâu khiến vẻ non nớt vốn của một đứa trẻ càng trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

 

Dù bà lão gọi lớn tiếng ngay bên cạnh, vẫn chút phản ứng nào, chỉ lồng n.g.ự.c phập phồng chứng tỏ sinh mệnh vẫn còn tồn tại.

 

Trong phòng livestream, bầu khí thoáng chốc trĩu nặng. Những xem đều đồng loạt để bình luận, mang theo sự kinh hãi và lo lắng:

 

[Trời ơi, yếu ớt quá. Nhìn mà tim thắt .]

 

[ , chút phản ứng nào thế ? Bình thường trẻ con tiếng động lớn giật chứ.]

 

[Cậu bé giống như bệnh lâu ngày. Mọi đưa bệnh viện kiểm tra ?]

 

[Cậu dễ thương quá… chỉ là quá gầy, quá yếu. Nhìn mà rơi nước mắt.]

 

[Không , chắc chắn cơ thể vấn đề. Cần điều trị gấp.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-160-gia-dinh-bi-nguyen-rua.html.]

 

...

 

Bà lão cháu trai với ánh mắt chan chứa đau thương, giọng run rẩy với Mộc Li qua màn hình:

“Đây là cháu trai của , năm nay mới 5 tuổi thôi, đang học mầm non… sắp lên lớp lá .”

 

Bà ngừng một chút, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt trực trào.

“Không hiểu vì , hơn một tháng , khi đang ở trường, cháu đột nhiên ngất xỉu.”

 

Giọng bà nghẹn . Rõ ràng sự lo lắng và bất lực đè nặng lên đôi vai gầy guộc.

“Hôm đó chúng lập tức đưa cháu đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra phát hiện bệnh gì, họ cho xuất viện ngay trong ngày. đó một hôm, cháu vẫn tỉnh, chúng đành đưa trở bệnh viện.”

 

“Bác sĩ tìm nguyên nhân, chỉ thể để cháu viện theo dõi. Thế nhưng đến tận bây giờ… cháu vẫn mở mắt một nào. Không ăn uống gì, cơ thể ngày càng gầy yếu… thật sự, chúng hết cách .”

 

Nói đến đây, bà lão run run đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cháu trai. Hơn một tháng cắt, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt nhỏ. Cả bé gầy đến xót xa, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng thể tan biến.

 

“Chúng mời bao nhiêu bác sĩ, thậm chí cả các chuyên gia nổi tiếng, nhưng chẳng ai tìm nguyên nhân.”

 

Bà lão nghẹn ngào, nước mắt chảy dài gương mặt đầy nếp nhăn.

“Bác sĩ đành bó tay. Ở bệnh viện cũng cách nào, họ chỉ bảo đưa cháu về nhà. Cha nó giờ ngày ngày chạy khắp nơi, tìm đủ loại bác sĩ, mong thể cứu con…”

 

Đến đây, giọng bà lạc hẳn , nức nở từng tiếng.

 

Bà chỉ một đứa con trai, và cũng chỉ một đứa cháu trai duy nhất. Thằng bé chính là bảo bối trong lòng bà, là niềm an ủi tuổi già. Thế mà giờ đây, nó chỉ bất động giường, hệt như một con búp bê vô tri, chẳng còn cách nào lay tỉnh.

 

còn mời cả mấy đạo sĩ. Nghĩ rằng nếu y học bó tay, lẽ là do tà ma quấy nhiễu… rốt cuộc là kẻ lừa đảo. Không chỉ mất mấy chục vạn tệ, còn con trai và con dâu mắng một trận.”

 

Bà lão bật đau đớn, tiếng nấc nghẹn ngào khiến ai cũng thấy chua xót.

 

“Bà học thức, chỉ nghĩ còn cách nào thì thử cách đó. Chỉ cần cứu cháu trai, dù tốn bao nhiêu tiền, bà cũng cam lòng.”

 

Bà lão đưa tay dụi mắt, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.

 

Những ngày qua, bà chỉ ngày đêm chăm sóc cháu trai, mà còn chạy ngược xuôi cầu xin khắp nơi. Cả rơi trạng thái kiệt sức.

 

Trước đây, gia đình còn thuê một bảo mẫu thời gian để hỗ trợ. chi phí y tế của cháu bé quá lớn, cộng thêm tiền mời các chuyên gia, khiến kinh tế gia đình dần kiệt quệ. Cuối cùng, họ buộc cho bảo mẫu nghỉ việc, để bà tự gắng gượng chăm sóc.

 

Vợ chồng con trai bà thì chạy khắp nơi tìm bác sĩ, dám dừng dù chỉ một ngày.

 

“Chúng thử cách, nhưng cháu trai vẫn chẳng tiến triển gì…”

 

Nói xong, bà lão nức nở mặt , tay ôm n.g.ự.c đ.ấ.m nhẹ như khẩn cầu, giọng nghẹn ngào đầy bi thương: “Nếu gia đình chúng điều gì sai, hãy lấy mạng của bà , đừng hại cháu trai của bà.”

 

Cảnh tượng đó khiến khán giả trong phòng livestream khỏi xúc động sâu sắc.

 

[Bà thật sự dễ dàng gì cả. Lớn tuổi mà còn chịu nỗi đau .]

 

[Tự nhiên nhớ bà nội của quá. Giá như cũng một bà hiền như .]

 

[Rốt cuộc chuyện gì xảy ? Sao một đứa trẻ ngất xỉu vô cớ và bất tỉnh lâu đến ?]

 

[Đứa trẻ đáng thương quá… chỉ mong sẽ kết quả .]

 

[ tin tưởng chủ phòng — hy vọng cô thể giúp bà lão giải quyết chuyện .]

 

...

 

“Tiểu thần tiên… cô hãy giúp xem . Cháu trai rốt cuộc ? Nó thể tỉnh ?”

 

Giọng bà lão run rẩy, mang theo tuyệt vọng.

 

 

Loading...