Tiểu Đạo Cô Phát Sóng Trực Tiếp Quá Chuẩn! Ngày Kiếm Trăm Triệu, Trở Thành Nhà Giàu Số Một - Chương 153: Vận may thật tốt
Cập nhật lúc: 2025-09-22 14:37:55
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trong thời gian gần đây, cha từng đưa cho ai một món đồ đặc biệt ? Loại đồ mang ý nghĩa quan trọng với ông .”
A Tả thoáng ngẩn , lắc đầu đầy mơ hồ: “Cha và họ hàng bên nội hầu như chẳng qua . cũng rõ ông tặng gì cho ai .”
Mộc Li trầm giọng: “Tình trạng của cha giống với dấu hiệu của thuật mượn mệnh hồn. Muốn thi triển loại thuật , nhất định quan hệ huyết thống, và bên nhận một món đồ mang giá trị trọng yếu từ lấy mệnh, như mới tạo thành mối liên kết.”
Sắc mặt A Tả trở nên phức tạp, đôi mắt dần tối . Anh im lặng một lúc lâu, tựa như đang vật lộn trong suy nghĩ.
Cuối cùng, cất giọng nặng nề: “Gia đình vốn ít liên hệ với họ hàng. Từ xưa đến nay mối quan hệ hề . Cha … chắc chắn sẽ bao giờ đưa món đồ quan trọng nào cho họ.”
Cha của A Tả xuất từ một ngôi làng nhỏ núi. Trong gia đình sáu con trai, ông là con thứ ba – cũng là lạnh nhạt, ít khi quan tâm đến.
Thường ngày, cha của A Tả gần như gánh vác hết việc nhà. Cơ hội học cũng chẳng do ưu ái, mà chỉ vì các trai học, nên ông mới “hưởng ké” để bước chân trường lớp.
Sau , ông thi đỗ đại học, công việc định dần kiếm tiền. Cũng từ đó, quan hệ với gia đình gốc ngày càng nhạt nhòa. Ông thậm chí từng đưa A Tả về thăm họ hàng.
Đối với A Tả, những chú bác bên nội gần như xa lạ. Anh hề rõ họ là ai. Trước đây, một họ đến thăm, nhưng bầu khí nặng nề đến mức chẳng vui vẻ chút nào.
Đến đoạn , câu chuyện như rơi ngõ cụt.
A Tả chắc cha từng tặng món đồ quan trọng nào cho họ hàng . Còn bản thì chút quan hệ gì với họ.
Mộc Li khẽ thở dài, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút bất lực: “Cậu mua một lá bùa ? thể giúp cha tỉnh trong mười phút. chỉ mười phút mà thôi. Nếu ngay cả ông cũng ai lấy mệnh của , thì cũng chẳng cách nào cứu vãn.”
Khoảng cách xa xôi, cộng thêm tu vi của Mộc Li vẫn đủ sâu, khiến nhiều việc cô thể can thiệp .
A Tả ngập ngừng một lúc lâu mới dè dặt hỏi:
“Có… đắt lắm ? Nếu vượt quá khả năng thì thể trả chậm ? Hiện tại trong tay chỉ còn hơn hai trăm nghìn tệ thôi.”
Mộc Li bật , lập tức lắc đầu:
“Không cần lo. Một lá bùa chỉ một nghìn tệ, đến mức đắt đỏ như nghĩ .”
Nghe , A Tả thở phào, nhanh chóng tặng liên tiếp hai quả tên lửa lớn để thanh toán.
Ngay đó, Mộc Li lấy từ bàn bộ dụng cụ vẽ bùa.
Trước ánh mắt chăm chú của hàng nghìn khán giả trong phòng livestream, tờ giấy vàng nhẹ nhàng bay lên trung. Mộc Li chấm ngón tay chu sa, vẽ vài nét bí ẩn trong .
Chỉ trong chốc lát, những đường vẽ đỏ như m.á.u hiện lên lá bùa, ngọn lửa vô hình bùng cháy, thiêu rụi nó thành tro.
Khi lá bùa tan hết, Mộc Li khẽ niệm chú ngữ.
Ngay lập tức, cha của A Tả — hôn mê hơn mười ngày — khẽ giật , chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt ông mơ hồ, như tỉnh táo, chỉ ngơ ngác quanh căn phòng.
Mộc Li mệt mỏi tựa ghế, giọng khàn khàn: “Nhanh hỏi , chỉ mười phút thôi… cần nghỉ một lát.”
Nói xong, cô khép mắt , thở phần yếu ớt. Quả nhiên, việc thi triển bùa chú từ xa tiêu hao sức lực và tu vi quá nhiều, vượt xa tưởng tượng. Nếu cảnh giới của cô cao thêm một bậc, e rằng chuyện chẳng đến mức khó khăn như thế. trong thời đại Mạt Pháp hiện tại, việc tu hành tiến thêm một bước gần như là chuyện xa vời.
A Tả dám chậm trễ, vội vàng tóm tắt sự việc, đó khẩn thiết hỏi cha: “Cha, cha về dự tang lễ… tặng món đồ quan trọng nào cho ai ?”
Cha của A Tả mới tỉnh , ánh mắt vẫn còn mơ hồ. Đến lúc con trai , ông mới nhận bản hôn mê hơn mười ngày.
Trong cảm nhận của ông, dường như chỉ là chợp mắt một lát, nào ngờ xảy biến cố lớn đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-153-van-may-that-tot.html.]
Ông chau mày suy nghĩ một hồi, chậm rãi đáp: “Lần cha về dự tang lễ của bà cô nội. Trong bữa cơm, cha gặp một thanh niên trạc tuổi con… chỉ là trông dáng vẻ gầy yếu, khí sắc kém.”
Cha A Tả tóm tắt những chuyện xảy ngày hôm đó.
Ban đầu, quan hệ giữa ông và họ hàng vốn chẳng mấy hòa thuận. Lần trở về dự tang lễ, ông cũng chỉ coi như thành một phần lễ nghĩa.
Dù , trong lòng ông vẫn nhớ ơn bà cô nội – năm xưa từng lén đưa cho ông một củ khoai lang khi cả nhà còn đói khát. Lần về dự tang , cũng coi như là để báo đáp ân tình nhỏ bé .
Không ngờ, tại tang lễ ông gặp một đứa cháu chắt của bà cô. Cậu bé chạc tuổi con trai , nhưng thể gầy yếu, xe lăn, sắc mặt trắng bệch, trông chẳng chút sinh khí nào.
Nhìn thấy bé, trong lòng ông bất giác dâng lên một nỗi xót xa, thế là chủ động bắt chuyện. Qua vài câu , ông nhận đứa cháu tính tình ngoan ngoãn, học hành cũng tệ, chỉ tiếc là sức khỏe quá yếu, khó mà chống chọi lâu dài.
Ông nghĩ thầm, chi bằng cho bé chút gì đó kỷ niệm. hôm đó ông mang tiền bạc quà cáp gì. Bất ngờ, nhóc để ý đến sợi dây chuyền ông vẫn luôn đeo bên .
Sợi dây chuyền vốn chẳng bảo vật gì quý giá, chỉ là một món đồ ông mang theo nhiều năm, dần trở thành vật cận rời.
Nhiều năm từng một phong trào thịnh hành: bện tóc của sợi dây đỏ đeo bùa hộ . Sợi dây chuyền mà ông tặng cũng theo cách đó, bên trong cả vài sợi tóc của chính ông.
Ông vốn xem đó là bảo vật gì, chỉ nghĩ nó là món đồ bình thường, theo thói quen mà đeo suốt nhiều năm. Trong lòng ông cũng chẳng gắn bó ý nghĩa gì đặc biệt.
Vì , khi thấy đứa cháu thích thú, ông liền thuận tay tháo xuống tặng cho nó.
Đêm , ông ngủ ở quê. Đến hôm , cả bắt đầu thấy mệt mỏi, khí lực giảm sút rõ rệt. Lúc đó ông chỉ nghĩ chắc do đổi chỗ ở, quen thời tiết, nên càng mong chóng về nhà.
Từ đó cho đến lúc rời quê, ông còn gặp đứa cháu nữa, nên cũng chẳng bận tâm thêm.
Trở về nhà, ông ăn vội bữa cơm nghỉ. Không ngờ, giấc ngủ biến thành cơn hôn mê kéo dài.
Nghe đến đây, Mộc Li khẽ mở mắt, ánh sắc bén: “Người cháu đó… tên là gì?”
Cha A Tả nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi : “Hình như… gọi là Giang Thiên Hữu. Nghe mấy lớn trong nhà kể, đặt cái tên cũng là để cầu mong ông trời phù hộ cho nó mạnh khỏe. Cái tên lạ lắm, nên nhớ rõ.”
Nghe xong, Mộc Li khẽ nhắm mắt, tay bấm nhanh vài đạo quyết, tinh thần tập trung. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng: “Không sai… chính cháu đó mượn tuổi thọ của ông.”
Lời dứt, sắc mặt cha A Tả tái nhợt như tờ giấy. Ông ngờ đứa trẻ mà thương xót, tính cách hiền hòa, là kẻ tay ác độc như .
A Tả thì tức đến run rẩy. Anh Mộc Li, gần như bật , dập đầu van xin: “Tiểu thần tiên, xin cô… cứu cha ! Dù thế nào, cũng cầu cô cứu ông !”
Anh chuẩn quỳ xuống.
Cha A Tả thấy , trong lòng đau nhói, hối hận khôn nguôi. Nếu hôm đó ông mềm lòng, tùy tiện tặng sợi dây chuyền, thì lẽ chuyện thành thế …
Mộc Li chậm rãi mở mắt, giọng trầm xuống:
“Hơn nữa, tính … mục tiêu ban đầu của là ông, mà là con trai ông. Chỉ vì hôm đó , nên mới đổi mục tiêu, chuyển sang ông.”
Lời như một nhát d.a.o c.h.é.m xuống, khiến cả hai cha con đều chấn động.
Sắc mặt cha A Tả thoáng chốc trở nên phức tạp, trong ánh mắt xen lẫn đau đớn và may mắn. Ông con trai thật lâu, cổ họng nghẹn :
“May mà… là cha chịu … Nếu lúc đó con cùng, e rằng giờ bất tỉnh chính là con.”
Trong lòng ông run sợ, thầm cảm tạ trời đất. Dù bản rơi cảnh , nhưng ít nhất con trai vẫn bình an.
Nếu con trai xảy chuyện gì, ông sẽ bao giờ tha thứ cho bản .