Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 701: Hắn vẫn còn
Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:47:31
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Thời Niệm bệnh, bệnh tình ập đến dữ dội và khó hiểu.
Ngay cả Lê Bạc Đình và Phó Điền Điền trong nước cũng nhận tin tức.
Hoắc Vũ San càng sốt ruột hơn, dù cũng là lúc cô bé đang gọi video cho Kiều Thời Niệm thì Kiều Thời Niệm đột nhiên chuyện .
Sau khi an ủi Hoắc Vũ San, Phó Điền Điền cùng Lê Bạc Đình đến nước F.
Trong bệnh viện, Kiều Thời Niệm hình mảnh khảnh giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, tinh thần kém.
"Niệm Niệm, con thế? Sao bỗng dưng đổ bệnh thế ?" Lê Bạc Đình sốt ruột thôi.
Phó Điền Điền cũng bước tới nắm lấy tay Kiều Thời Niệm: "Bác sĩ ?"
Kiều Thời Niệm còn lên tiếng, Mạc Tu Viễn từ bên ngoài bước .
Nhìn thấy Lê Bạc Đình và Phó Điền Điền, ngạc nhiên lắm, chủ động với họ: “Bác sĩ kiểm tra chi tiết cho Kiều Thời Niệm”.
Kiều Thời Niệm thời gian gần đây quá mệt mỏi, cơ thể chịu nổi, thêm việc ban đêm nhiễm lạnh một chút, nên mới bệnh, chỉ cần dưỡng bệnh vài ngày sẽ .
Nghe , Lê Bạc Đình và Phó Điền Điền yên tâm một chút.
Về chuyện Mạc Tu Viễn ở nước F, Phó Điền Điền Kiều Thời Niệm nhắc đến qua điện thoại từ sớm.
Lê Bạc Đình là đầu tiên chính thức gặp Mạc Tu Viễn, thấy tuấn tú, Lê Bạc Đình nghi hoặc: "Cháu là?"
Mạc Tu Viễn mối quan hệ giữa Lê Bạc Đình và Kiều Thời Niệm, lễ phép : "Cháu là Mạc Tu Viễn, thưa bác Lê."
Nghe thấy cái tên , Lê Bạc Đình gật đầu, ôn hòa : "Bác cháu, cảm ơn cháu quan tâm và chăm sóc Niệm Niệm."
Mạc Tu Viễn nghiêm chỉnh đáp lời: "Bác khách sáo , đó đều là việc cháu nên ."
Thấy cuộc đối thoại dần trở nên kỳ lạ, xưng hô giữa họ cũng thật kỳ lạ, giống như thiết từ lâu, Kiều Thời Niệm lên tiếng: "Mạc Tu Viễn, chắc còn nhiều việc ? Anh cứ , bên em ."
Mạc Tu Viễn thêm gì, gật đầu đồng ý, đó rời khỏi phòng bệnh.
Dù Mạc Tu Viễn Kiều Thời Niệm vấn đề gì lớn, nhưng Lê Bạc Đình vẫn yên tâm lắm, khi xem xét Kiều Thời Niệm kỹ lưỡng, ông tự tìm bác sĩ.
"Tớ , chỉ là bệnh nhỏ, cần đến, như tớ nặng lắm ." Kiều Thời Niệm với Phó Điền Điền.
Phó Điền Điền dáng vẻ yếu ớt của Kiều Thời Niệm, trực tiếp hỏi: "Niệm Niệm, đột nhiên đổ bệnh ? Những triệu chứng Mạc Tu Viễn đó, tớ thấy giống như là bệnh tâm can của ? Trốn sang tận nước ngoài , vẫn thể quên Hoắc Dụng Từ ?"
Nghe thấy ba chữ Hoắc Dụng Từ, trong lòng Kiều Thời Niệm trào dâng những cơn đau, cô phủ nhận: "Tớ tưởng thời gian thể xoa dịu tất cả, nhưng mà, thật khó quá. Điền Điền, cho đến bây giờ, tớ vẫn thể tin Hoắc Dụng Từ thực sự ..."
Nghe , Phó Điền Điền ôm lấy Kiều Thời Niệm, xót thương vỗ lưng cô: "Chuyện đổi ai cũng khó lòng chấp nhận, mạnh mẽ , đừng ép bản quá mức, thì cứ , buồn thì cứ buồn, sai."
Kiều Thời Niệm gục lên vai Phó Điền Điền, rốt cuộc nhịn mà nghẹn ngào.
Không ai để ý thấy Mạc Tu Viễn trở , bên cửa vài giây .
...
Tối hôm đó, Kiều Thời Niệm cố gắng thuyết phục Phó Điền Điền và Lê Bạc Đình về khách sạn, cô một giường bệnh.
Nhìn ánh trăng bên ngoài, cô xuống lầu để hít thở khí.
Vừa xuống lầu, Kiều Thời Niệm thấy Mạc Tu Viễn.
Anh ánh trăng, hình cao ráo in bóng dài đất, hai tay đút túi quần, như thể gặp chuyện gì đó khó quyết đoán, trong thần sắc mang theo chút do dự.
"Mạc Tu Viễn, đến đây muộn thế , chuyện gì tìm em ?" Kiều Thời Niệm hỏi.
Mạc Tu Viễn như thể ngạc nhiên vì cô xuống, vội vàng bước tới đỡ tay cô. "Không chuyện gì, chỉ là đến xem em thế nào thôi, em xuống đây?"
"Hít thở khí."
Đêm tối yên tĩnh, hương thơm cỏ xanh trong vườn dễ chịu, Mạc Tu Viễn đỡ Kiều Thời Niệm xuống ghế dài bãi cỏ, sợ cô lạnh, cởi áo khoác ngoài của khoác lên cô.
"Em lạnh, đừng để cảm." Kiều Thời Niệm .
Mạc Tu Viễn vẫn khoác áo lên cô, xuống bên cạnh cô, với giọng điệu chắc chắn hỏi: "Niệm Niệm, em lừa chứ, hôm chị gái uống cà phê với em, thật sự lời khó nào khiến em buồn chứ?"
Kiều Thời Niệm khẳng định: "Không , chị của đối xử với em lịch sự, còn vì chuyện đây mà xin em."
"Vậy bác sĩ em đổ bệnh, một phần lớn nguyên nhân là do bệnh tâm can gây , em là nhớ đến Hoắc Dụng Từ, vì mà đau lòng ?" Mạc Tu Viễn hỏi.
Kiều Thời Niệm ngạc nhiên Mạc Tu Viễn, mấy tháng ở nước F , Mạc Tu Viễn từng nhắc đến chuyện liên quan đến tình cảm, càng bao giờ trực tiếp hỏi cô về Hoắc Dụng Từ như .
"Mạc Tu Viễn, em giấu , em thực sự khó chịu. Sự hy sinh của em , em cảm kích , nhưng hiện tại em thể bình thản đón nhận tình cảm của bất kỳ ai."
Mạc Tu Viễn dùng ánh mắt phác họa đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn tái của Kiều Thời Niệm, như thể đưa một quyết định nào đó.
"Niệm Niệm, thể chờ. em định mãi giam trong quá khứ chịu bước ?"
Mạc Tu Viễn : "Trước em từng tự trách vì chuyện t.a.i n.ạ.n xe mất trí nhớ, tìm cách để trả ơn . bao giờ cần em trả, chỉ cần em bình an, là vui . Anh tin, Hoắc Dụng Từ cũng nghĩ như . Vì , đừng dùng những lầm thuộc về em để hành hạ chính ."
Mạc Tu Viễn nắm lấy tay Kiều Thời Niệm: "Niệm Niệm, khi mất trí nhớ, em từng hứa với , đợi khi sự nghiệp em định, sẽ cho một cơ hội."
Kiều Thời Niệm đối diện với đôi mắt phượng tình cảm sâu đậm của Mạc Tu Viễn, tiếp tục : "Gia đình sẽ can thiệp chuyện tình cảm của nữa, họ đều ủng hộ tìm thích. Vì , lời của em còn hiệu lực ?"
Kiều Thời Niệm ngập ngừng: "Em..."
"Rào..." một tiếng, lời cô kịp thốt , phía xa dường như tiếng động gì đó rơi xuống.
Kiều Thời Niệm về phía bụi cây xanh phía , một con mèo hoang chạy vụt qua.
Mạc Tu Viễn quan tâm đến tiểu tiết , : "Niệm Niệm, yêu cầu em đồng ý ngay bây giờ, cũng yêu cầu em quên Hoắc Dụng Từ, hai trải qua nhiều chuyện như , nếu thực sự thể quên trong thời gian ngắn như , thì là em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-701-han-van-con.html.]
"Anh nửa năm, chính thức hỏi xin em cơ hội . Nửa năm chúng vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè và đối tác, cam đoan sẽ tạo bất kỳ áp lực nào cho em. nửa năm , em cho một câu trả lời chính xác, ?"
Kiều Thời Niệm ánh mắt tràn đầy hy vọng của Mạc Tu Viễn, cúi sợi dây chuyền hạt chuỗi bằng gỗ cổ tay , rốt cuộc từ chối.
"Vậy chúng xem nư hứa với , thời gian sớm nữa, đưa em về phòng bệnh." Mạc Tu Viễn dậy đỡ lấy Kiều Thời Niệm.
Kiều Thời Niệm và Mạc Tu Viễn về phía tòa nhà nội trú.
Trước khi thang máy, cô tình cờ liếc ngoài, như thể thấy ở khu vườn một xe lăn.
cách xa, bóng cây rậm rạp, Kiều Thời Niệm rõ, lúc thang máy đến, cô và Mạc Tu Viễn bước .
...
Thời gian trôi qua, kỳ hạn nửa năm nhanh đến.
Nửa năm , Mạc Tu Viễn tuân thủ lời hứa, vượt quá giới hạn, cũng nhắc với Kiều Thời Niệm chuyện liên quan đến tình cảm.
Kiều Thời Niệm theo lời khuyên của Phó Điền Điền, kìm nén cảm xúc của nữa, khi buồn bã thì dừng việc trong tay nghỉ ngơi một hai ngày, khi đau lòng thì một trận, tâm lý dần dần trở nên bình .
Ngày mai là Thất tịch, ngày lễ tình nhân.
Buổi chiều, Mạc Tu Viễn mang hoa đến văn phòng của Kiều Thời Niệm, hẹn cô sáng mai gặp mặt ở nhà thờ.
Nghe thấy hai chữ nhà thờ, Kiều Thời Niệm trong tiềm thức chút căng thẳng.
Còn kịp , Mạc Tu Viễn lên tiếng: "Niệm Niệm, chỉ là thích khí ở đó, dẫn em qua cảm nhận một chút, sẽ chuyện khiến em khó xử."
Mạc Tu Viễn là , Kiều Thời Niệm yên tâm gật đầu.
Mạc Tu Viễn năm nay thiết với Kiều Thời Niệm, hiện tại mang hoa đến, nhanh, trong công ty đều cuộc hẹn ở nhà thờ sáng mai của Mạc Tu Viễn và Kiều Thời Niệm.
Còn ít đồng nghiệp trong nước đăng weibo, sắp chứng kiến một tình yêu.
Hôm , Kiều Thời Niệm xe đến nhà thờ mà Mạc Tu Viễn .
Bên ngoài nhà thờ, những tòa tháp cao vút như xuyên thủng mây sừng sững như những vị thần hộ mệnh, đỉnh tháp khảm tượng Đức Mẹ bằng vàng, ánh sáng ban mai lấp lánh ánh sáng dịu dàng và thánh thiện.
Kiều Thời Niệm hít thở sâu, bước bên trong nhà thờ.
Một luồng khí tĩnh lặng mà trang nghiêm ập đến, mái vòm cao vút, từng hàng ghế dài xếp đặt yên lặng, mỗi cây cột, mỗi bức bích họa đều như đang kể câu chuyện quá khứ.
Ánh nắng mặt trời mặt đất tạo thành những vệt sáng rực rỡ, trang điểm cho bên trong nhà thờ thêm phần thần bí và ấm áp.
Còn Mạc Tu Viễn mặc bộ vest trắng tuấn, hình cao ráo cầm bó hoa tay, như hoàng t.ử bạch mã đang chờ đợi cô.
Khoảnh khắc , trong lòng Kiều Thời Niệm bỗng trào lên ý định rút lui mãnh liệt, cô sợ hãi, cô căn bản thể dành cho Mạc Tu Viễn một tình yêu tâm ý, cô đối với là ái mộ yêu đương.
Cho dù Hoắc Dụng Từ còn nữa, cô cũng thể chấp nhận tình cảm của Mạc Tu Viễn, cùng trải qua nửa đời còn .
Mạc Tu Viễn như thể sự do dự của cô, hướng về phía cô bước tới.
Kiều Thời Niệm theo bản năng rút lui, Mạc Tu Viễn : "Niệm Niệm, đừng sợ."
Bước chân Kiều Thời Niệm dừng , cô về phía gương mặt tuấn tú của Mạc Tu Viễn.
Mạc Tu Viễn cũng Kiều Thời Niệm, trong đôi mắt phượng mang theo chút lưu luyến và nỡ: "Niệm Niệm, vui vì em thể đến đây đúng hẹn. Anh ước gì hôm nay là đám cưới của chúng , em mặc váy cưới, đợi đến nắm tay em, đeo nhẫn cho em."
Kiều Thời Niệm giọng điệu rõ ràng thương cảm của Mạc Tu Viễn, cảm thấy giống như đang tỏ tình, ngược giống như đang chia tay.
"Mạc Tu Viễn, em xin ..."
"Niệm Niệm." Mạc Tu Viễn ngắt lời xin của Kiều Thời Niệm, giọng khàn khàn hỏi: "Trước khi từ chối , thể đồng ý một yêu cầu của ?"
"Yêu cầu gì ?"
"Lúc hãm hại ở nhà Lê Thúy Ngôn, cảm thấy hổ dám gặp em nên mãi trốn tránh em, em đến phòng hát tìm thấy , còn kéo hành lang, em còn nhớ chứ?"
Kiều Thời Niệm gật đầu, giọng khàn: "Em nhớ."
"Việc đó thành, bây giờ thể thành ?" Giọng Mạc Tu Viễn nghẹn ngào nặng nề.
Nhìn đôi mắt phượng đỏ hoe của Mạc Tu Viễn, Kiều Thời Niệm nhón chân hướng về phía môi Mạc Tu Viễn.
Ngay trong khoảnh khắc sắp chạm , Mạc Tu Viễn ôm lấy khuôn mặt cô, hôn lên trán cô một cái.
Kiều Thời Niệm ngẩng đầu Mạc Tu Viễn gần trong tầm mắt, mắt đỏ hoe, giọng cũng gần như nghẹn thốt nên lời: "Vẫn là nợ ."
Kiều Thời Niệm còn gì đó.
"Niệm Niệm, em thể đồng ý với !"
Bỗng nhiên, cửa nhà thờ đẩy , một giọng nam vội vã vang lên.
Nghe thấy giọng quen thuộc , hình Kiều Thời Niệm khựng , cô đầu —
Một đàn ông chống gậy ở cửa nhà thờ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính màu rực rỡ rơi xuống đàn ông, Kiều Thời Niệm chợt nhớ nhiều năm trong buổi yến tiệc đó, như một vị thần, đuổi tên biến thái giúp cô, ánh nắng cũng như thế rải khắp .
Nhìn gương mặt quen thuộc của đối phương, trái tim Kiều Thời Niệm thể khống chế đập thình thịch, nước mắt mờ đôi mắt cô.
Hoắc Dụng Từ, vẫn còn sống.