Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 692: Anh ấy không còn nợ tôi nữa

Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:47:22
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Thời Niệm thể tin tai , Phó Điền Điền Hoắc Dụng Từ cảnh sát đặc nhiệm kéo ngoài khi t.h.u.ố.c nổ phát nổ, hiện đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ?

Tại Lục Đình Hào lo liệu hậu sự cho ?

Kiều Thời Niệm thậm chí còn cảm thấy liệu đang ngủ mơ màng , những gì trông thấy mắt chỉ là một giấc mơ do cô tưởng tượng mà thôi.

, chỉ là đang mơ thôi.

Chính vì cô tận mắt thấy tình trạng hiện tại của Hoắc Dụng Từ, nên trong lòng yên tâm, mới sinh đủ thứ giấc mơ kỳ lạ.

Đợi đến ngày mai tỉnh dậy, cô tìm bác sĩ của Hoắc Dụng Từ, đến chỗ tìm hiểu tình hình cụ thể, cô sẽ mơ những giấc mơ tạp nham nữa.

Nghĩ , Kiều Thời Niệm liền định phòng bệnh.

Chỉ là, bước chân cô như đổ đầy chì, cũng nhấc lên nổi.

Tay cô, thể cô thì run rẩy kiểm soát.

Cô thậm chí còn vững, chỉ thể dựa chặt tay nắm cửa, mới ngã xuống.

Sự khác thường của cô rốt cuộc cũng Phó Điền Điền và Lục Đình Hào ở hành lang phát hiện.

Nhìn thấy cô, sắc mặt Phó Điền Điền lập tức đổi, vội vàng đến bên cô. “Niệm Niệm, chứ!”

Kiều Thời Niệm gần như Phó Điền Điền đỡ đến giường bệnh, thể cô căng cứng, trong đầu trống rỗng, mặt một chút biểu cảm, trong cổ họng cũng phát nửa âm tiết.

“Niệm Niệm, đừng dọa tớ…” Phó Điền Điền như thể kìm nén nữa, nước mắt tuôn rơi lã chã. “Niệm Niệm, tớ chính là sợ chấp nhận nổi, nên mới giấu , đừng như thế…”

“Thời Niệm, Hoắc…” Giọng Lục Đình Hào vô cùng khàn đặc, trong mắt cũng đầy tia máu. “Anh sẽ thấy chị đau buồn như thế , sức khoẻ của chị là quan trọng…”

Kiều Thời Niệm lên giường, thấy bất kỳ âm thanh nào bên tai, cô vẫn đang nghĩ xem thế nào mới thể tỉnh từ cơn ác mộng , cô mơ nữa, cô trở về thế giới hiện thực.

Phó Điền Điền thấy dáng vẻ của Kiều Thời Niệm, nước mắt rơi càng nhiều hơn, cô nắm lấy bàn tay lạnh giá của Kiều Thời Niệm, “Niệm Niệm, phấn chấn lên một chút …”

dù Phó Điền Điền thế nào, Kiều Thời Niệm vẫn bất động, Phó Điền Điền đành xuống bên cạnh cô, đau lòng đưa tay ôm lấy thể cô. “Niệm Niệm, đừng tự trách , ai cả…”

Kiều Thời Niệm khép kín với âm thanh bên ngoài, nữa nhắm mắt .

Khi Kiều Thời Niệm mở mắt, Lê Bạc Đình mặt cô.

Sắc mặt Lê Bạc Đình tái nhợt, trong mắt đầy sự quan tâm và lo lắng, thấy cô tỉnh dậy, trong mắt Lê Bạc Đình lóe lên chút vui mừng. “Niệm Niệm, con tỉnh , khát , uống nước ?”

Kiều Thời Niệm lắc đầu: “Cha, Hoắc Dụng Từ khỏi phòng chăm sóc đặc biệt , cha thể đưa con thăm ?”

Lê Bạc Đình , mắt lập tức đỏ lên. “Niệm Niệm, cha con tiếp nhận sự thật , cha cũng dám tin Dụng Từ …”

Lê Bạc Đình , quả b.o.m lúc đó phát nổ quá nhanh, khiến căn bản thời gian phản ứng, bản Hoắc Dụng Từ trọng thương khỏi, Lê Thúy Ngôn nắm chặt lấy , Dụng Từ thể tự thoát , ngay cả cảnh sát đặc nhiệm cũng kịp thời giải cứu Hoắc Dụng Từ.

Sau đó, khi đội cứu hộ đến nơi, chỉ tìm thấy họ với thể nát tan còn nguyên hình…

“Niệm Niệm, hậu quả xảy như ai , con đừng quá đau buồn, con còn ông ngoại của con, còn và bạn bè quan tâm đến con, từ từ chấp nhận sự thật ?” Lê Bạc Đình mang theo chút van nài hỏi.

Kiều Thời Niệm lời Lê Bạc Đình, hề lộ vẻ đau thương tột độ, ngược bình tĩnh một cách lạ thường.

Dừng một chút, Kiều Thời Niệm gật đầu: “Vâng, con .”

Sau đó, Kiều Thời Niệm còn gặp Hoắc Dụng Từ nữa, mà nhà Kiều gia tin cũng đến bệnh viện, đối với sự quan tâm của , Kiều Thời Niệm chỉ : “Cháu , cháu .”

Chiều tối, Phó Điền Điền cũng đến phòng bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-692-anh-ay-khong-con-no-toi-nua.html.]

Kiều Thời Niệm bình tĩnh hỏi cô về chuyện tang lễ của Hoắc Dụng Từ.

Phó Điền Điền lo lắng Kiều Thời Niệm, vẫn cho cô .

Do nhà Hoắc gia quá đau buồn, hậu sự của Hoắc Dụng Từ do Lục Đình Hào phụ trách, để tránh gây chấn động, Lục Đình Hào và nhà Hoắc gia đều tiết lộ tin tức Hoắc Dụng Từ gặp nạn với bên ngoài.

Cũng tổ chức lễ truy điệu và nghi thức tiễn đưa quy mô lớn, chỉ bày ảnh của Hoắc Dụng Từ trong Hoắc Viên, Lục Đình Hào và mấy bạn thiết nhất đến tham dự.

, Hoắc phu nhân vẫn ngất tại chỗ, còn Hoắc chủ tịch vốn luôn hống hách chỉ một đêm tóc bạc nửa.

Hoắc lão thái phu nhân càng lâm bệnh nặng, Hoắc Vũ San đối với khái niệm cái c.h.ế.t mạnh lắm, cô bé chỉ cho rằng trai công tác xa, một ngày nào đó sẽ trở về.

Nghe xong, Kiều Thời Niệm yêu cầu gặp bất kỳ ai trong Hoắc gia, cũng đề nghị đến Hoắc Viên.

Mấy ngày tiếp theo, Kiều Thời Niệm đều ở trong bệnh viện, uống t.h.u.ố.c bôi t.h.u.ố.c đều hợp tác, cơm ăn nước uống, ngoại trừ ít chuyện, giống như thứ đều bình thường, như thể chuyện của Hoắc Dụng Từ gây ảnh hưởng lớn gì đến cô.

Đến ngày xuất viện, Phó Điền Điền vẫn lo lắng, đưa cô thẳng về lão trạch Kiều gia, để cô ở nhà Kiều gia ở cùng Kiều lão thái gia một thời gian.

“Điền Điền, tớ .”

Kiều Thời Niệm những đám mây trôi bồng bềnh bầu trời, một tiếng. “Hoắc Dụng Từ nợ mạng của tớ và con, coi như trả . Tớ và triệt để hai bên nợ nữa, còn nợ tớ nữa. Vì , tớ thực sự .”

Kiều Thời Niệm dù đang , nhưng Phó Điền Điền thấy đau lòng đến rơi nước mắt. “Niệm Niệm, cảm thấy khó chịu thì một trận , sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Kiều Thời Niệm lắc đầu. “Tớ .”

Không thể thắng sự kiên trì của Phó Điền Điền, Kiều Thời Niệm vẫn trở về lão trạch Kiều gia.

Kiều Đông Hải thấy cô, hỏi gì thêm, chỉ với cô, trong nhà chuẩn món ăn cô thích, mà cô cũng lâu ở cùng ông, để cô ở nhà một thời gian.

Kiều Thời Niệm gật đầu : “Dạ .”

Kiều Thời Niệm ở lão trạch Kiều gia hai tuần, hai tuần mỗi ngày cô đều ở cùng ông ngoại tập thái cực quyền, trồng hoa trồng rau, ăn đủ ba bữa. Tối đến việc gì, Kiều Thời Niệm sẽ cuộn trong phòng điều chế hương liệu, cuộc sống giống như quy luật bình lặng.

Chỉ là, cuộc sống quy luật như , Kiều Thời Niệm gầy .

Rốt cuộc, một buổi tối Kiều Thời Niệm đang thẫn thờ trong phòng điều chế, Kiều Đông Hải bước .

“Ông ngoại.” Kiều Thời Niệm dậy, chào hỏi như chuyện gì.

“Niệm Niệm.” Kiều Đông Hải xuống mặt Kiều Thời Niệm, thương yêu vuốt ve mái tóc mai bên trán cô. “Chiều tối Lê Bạc Đình đến nhà một chuyến, cháu đang bận, ông ngoại gọi cháu ngoài.”

Lê Bạc Đình đó nhắc với Kiều Thời Niệm, sẽ đến thăm Kiều Đông Hải, nhưng dạo gần đây Kiều Thời Niệm quên mất chuyện , ngờ Lê Bạc Đình tự đến tận nhà.

Kiều Đông Hải : “Lê Bạc Đình với ông chuyện giữa cha và cháu, cầu xin ông tha thứ. Cha cháu cũng là tình nghĩa, chuyện giữa cha và cháu, chắc là của cha cháu, vì , ông trách tội cha cháu.”

Kiều Thời Niệm gật đầu. “Cha cháu yêu cháu.”

Nghe , Kiều Đông Hải thở dài: “Niệm Niệm, ông Dụng Từ cháu khó chấp nhận, thời gian qua cháu chỉ đang gượng thôi. Cháu giống hệt cháu, trong chuyện tình cảm là một kẻ ngoan cố, cháu ngoan cố mấy chục năm, chuyện về cha cháu nhắc nửa lời, buồn rầu mà mất.”

Kiều Đông Hải : “Hành động của Dụng Từ hơn một năm nay ông ngoại đều thấy, Dụng Từ thực sự theo đuổi cháu. Miệng cháu dứt khoát thế nào, trong lòng rốt cuộc vẫn một chỗ dành cho thằng bé . Chỉ là Niệm Niệm, Dụng Từ , cháu thể giống cháu, dùng tình cảm để giam cầm bản cả đời .”

Kiều Đông Hải : “Trong cuộc sống chỉ tình yêu, cháu còn , bạn bè, thế giới bên ngoài cũng rộng lớn, là, cháu nước ngoài nghỉ dưỡng .”

“Lê Bạc Đình , tập đoàn Lê thị ít nghiệp vụ ở nước ngoài, cháu chọn một nơi để việc chơi đều , lúc nào về thì về, cháu thấy thế nào?”

 

 

Loading...