Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Phi lắc đầu, giọng điệu chắc nịch:
“Không đúng. Phong thủy của khu mộ này có vấn đề, thậm chí còn có thể ảnh hưởng xấu đến con cháu.”
Nga
Tạ Dao sững người. Đôi mắt đen láy của cô thoáng d.a.o động, trong nháy mắt lộ ra vẻ khó tin. Cô nhìn chằm chằm Lục Phi, như thể muốn xác nhận xem có phải hắn đang nói đùa hay không:
“Không thể nào! Ông chủ Lục, có phải anh nhầm không? Ông ngoại tôi đích thân chọn nơi này. Ông là người thân duy nhất của tôi, cũng là người một tay nuôi tôi khôn lớn. Ông tuyệt đối sẽ không làm điều gì tổn hại đến tôi!”
Giọng điệu của cô đầy quả quyết, không một chút do dự, giống như cách mà Lục Phi tuyệt đối tin tưởng vào những gì mình vừa nói.
Nhưng chính vì vậy, sự việc này càng trở nên quỷ dị hơn.
Lục Phi khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua khu mộ, rồi vươn tay chỉ về phía hai bên rừng cây:
“Tạ tiểu thư, những bụi hoa tường vi trong rừng kia là do ai trồng?”
Tạ Dao theo hướng tay hắn nhìn qua.
Bóng rừng âm u, tán cây che khuất ánh mặt trời, nhưng những đóa tường vi vẫn nở rộ một cách quái dị. Giữa những thân cây khô cằn, dây leo xanh sẫm vươn ra như những cánh tay gầy guộc của một sinh vật vô danh. Chúng bám chặt vào vỏ cây, phủ kín các nhánh trơ trọi, như đang siết lấy sinh mệnh của khu rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/149.html.]
Hiện tại là tháng Năm, đúng mùa hoa tường vi nở. Cánh hoa phấn trắng và hồng nhạt lay động theo gió, như những bóng hồn lang thang, xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống mặt đất phủ đầy lá khô.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng thay vì mang theo mùi hương thanh khiết, nó lại nồng đậm một cách khó chịu—một mùi hương quấn quýt, dai dẳng, giống như có thứ gì đó vô hình đang âm thầm lan tỏa, bám riết lấy họ.
Tạ Dao khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Cô chậm rãi lên tiếng:
“Khi ông ngoại tôi an táng, nơi này vẫn chưa có hoa. Tôi cũng chưa từng để ai trồng bất cứ thứ gì quanh đây. Hẳn là tường vi dại mọc lên tự nhiên thôi.”
Lục Phi trầm mặc. Hắn nhìn chằm chằm những dây leo quấn siết lấy thân cây, ánh mắt dần trở nên âm trầm. Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự cảnh báo:
“Tường vi tuy đẹp, nhưng bản chất của nó là loài cây leo có gai. Nếu dây leo bám vào phần mộ, dù phong thủy có tốt đến đâu cũng bị phá vỡ.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo hơn, chậm rãi nói từng chữ:
“Cô thử nghĩ mà xem—nếu mỗi ngày đều bị gai nhọn đ.â.m vào da thịt, cô có thấy dễ chịu không?”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tạ Dao.
Cô không trả lời, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác rợn người.