Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thượng Tá Của Tôi - Chương 67: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:08:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại Tư bĩu môi, “Em nói là sự thật.”

“Thật sự quan tâm anh? Ngay cả điện thoại cũng không gọi?” Anh ở nơi này nhịn hai ngày, cũng không thấy cô ân cần hỏi thăm anh, cũng không thấy hỏi xem anh có khát không có đói không.

Hừ.

Tại Tư không thèm nể mặt, lườm Chu Giác Sơn một cái, cô lười chấp nhặt với anh, “Anh cũng có gọi điện thoại cho em đâu.”

“Thế em có điện thoại sao?”

Mê Truyện Dịch

“Em…” Tại Tư đột nhiên dừng lại. Cô mở to mắt, bĩu môi, nháy mắt mấy cái. Cô, cô đúng là không có điện thoại không sai…

Thế nhưng, không phải là vì…

“Anh ăn h.i.ế.p em!” Anh cũng không phải không biết điện thoại di động của cô bị binh lính cấp dưới của anh lấy đi. Tại Tư vừa thẹn vừa giận, cắn môi, thầm nghĩ thế giới này thật không công bằng.

Vì sao cô đánh không lại Chu Giác Sơn, nói cũng không lại Chu Giác Sơn…

Trong lúc suy nghĩ, cô quay đầu trừng mắt nhìn Chu Giác Sơn, đẩy anh ra, đứng dậy, hung tợn đạp anh một cước.

Bóng dáng mảnh khảnh quay đầu bước đi.

Chu Giác Sơn cúi đầu nhìn một chút, một vết giày in trên đôi ủng của anh, kiểu dáng đế giày rất quen thuộc, cái này hình như là đôi giày anh mua cho cô lúc hai người ở chùa Wat Pho.

Ngẩng đầu, cô gái nhỏ đi một đôi giày vải nhỏ, tức giận đi qua đống gạch vỡ, cô đi rất gấp, thế nhưng đường không dễ đi, gần đó đều là một ít đất đá và dầm gỗ sập xuống, ánh sáng mờ tối, cô bước đi loạng choạng, suýt nữa thì té ngã.

Dưới màn đêm, Chu Giác Sơn một mình ngồi ở trên đống phế tích, thực sự mà nói, anh vốn đang rất tức giận khi cô làm việc thiếu cân nhắc, nhưng vừa nhìn thấy cô như thế, tức giận gì đó cũng biến mất, anh liền cảm thấy buồn cười.

“Tại Tư…” Anh cất giọng gọi cô.

Tại Tư che lỗ tai, không để ý tới Chu Giác Sơn.

“Tại Tư…”

Không nghe được, không nghe được, cái gì cũng không nghe được.

Chu Giác Sơn không có biện pháp, nhớ tới bộ dáng hồi nhỏ của cô, lúc đó anh còn ở nhà cô…

Nha đầu này hình như từ bé đã như vậy rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-67-thuong-ta-cua-toi.html.]

Có lúc anh cũng không khỏi cảm thấy buồn bực và hiếu kỳ… Rốt cuộc là cô làm nũng với anh? Hay vẫn là thật sự bị anh chọc tức?

Không lâu lắm, mắt thấy người càng đi càng xa, Chu Giác Sơn không hề chậm trễ nữa, anh đứng lên, vượt qua hai cái dầm gỗ, dứt khoát đi đường tắt.

Đúng lúc, cách đó không xa, mười mấy binh lính từ trong miệng giếng mỏ đi ra, Phùng Lực Phùng liên trưởng đang đi ở phía trước, hắn ta liếc mắt, gọi Chu Giác Sơn lại.

Chu Giác Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhận lấy một cái khăn sạch.

“Báo cáo trưởng quan, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành. Người Nam Wa đã rút lui, 153 thôn dân trong thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock đã được giải cứu thành công, trong đó có hai thôn dân nam giới bị thương nhẹ, đội y tế đang tiến hành chữa trị. Có 13 binh lính người Nam Wa bị bắt, thỉnh đoàn trưởng ra chỉ thị.”

Phùng Lực báo cáo xong tình hình, lập tức chạy qua đây, hắn ta cúi đầu nhìn vết m.á.u trên cánh tay của Chu Giác Sơn, nhìn lại vết thương trên tay hắn ta thật là nhỏ.

“Có cần lính quân y đến xem một chút không?”

“Không cần.” Vết thương cũng không lớn.

Chu Giác Sơn hơi nhíu mày, nhớ đến mười mấy tù binh người Nam Wa trong tay, “Nên cứu thì cứu, nên mời bác sĩ thì mời, chữa trị xong liền dẫn hết về quân khu, đừng động thủ, khuyên bọn họ đầu hàng, khuyên không được thì nổ s.ú.n.g dọa bọn họ đến khi bằng lòng thì thôi.”

“Vâng!”

Phùng Lực đứng nghiêm chào. Hù dọa người là chuyện mà hắn ta am hiểu nhất.

Nhưng mà… “Vậy nếu như người Nam Wa yêu cầu chúng ta thả người thì làm sao?”

“80 triệu một người, xem bọn họ có chịu bỏ ra số tiền này hay không.” Chu Giác Sơn cúi đầu, dùng khăn trong tay lau vết m.á.u trên cánh tay, sau đó lật mặt ngược lại rồi thuận tay vắt lên vai. (80 triệu Kyat ~ 229 triệu VND)

Nam Wa chỗ đó nghèo kiết xác, anh cho rằng bọn họ tuyệt đối sẽ không ra số tiền này.

Phùng Lực gật đầu ghi nhớ, đối với mệnh lệnh của Chu Giác Sơn hắn ta luôn noi theo toàn bộ. Sau lưng, có mấy binh lính đột nhiên báo lại, Phùng Lực cúi đầu nghe tỉ mỉ một lần, trong nháy mắt thuật lại cho Chu Giác Sơn nghe.

“Đoàn trưởng, thị trưởng thị trấn Daren hình như cũng không tốt đẹp lắm. Cấp trên nói, kế tiếp muốn chúng ta tạm thời lưu lại, một là gỡ hết địa lôi người Nam Wa lưu lại, hai là sửa sang lại tuyến đường người Nam Wa phá hủy, sau đó xem tình hình… có thể tận diệt thị trưởng thị trấn Daren này không.”

Chu Giác Sơn nheo mắt, ấn ấn mi tâm. CMN… Gỡ địa lôi, sửa đường, còn phải giúp bọn họ giải quyết cán bộ hủ bại. Anh nhậm chức ở bang Nam Shan mới được bao nhiêu tháng? Ngô Tứ Dân này thực sự coi anh là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy à?

Phùng Lực cúi đầu, cười hắc hắc.

Phía trước cách đó không xa, Tại Tư quay đầu lại, hậu tri hậu giác mới phát hiện Chu Giác Sơn căn bản không có đi theo cô.

Loading...