Máy vi tính kết nối mạng lưới, Tại Tư mở cái hộp đen nhỏ ra, cắm đầu có cổng USB vào ổ cắm của máy tính.
Mặt sau của quyển nhật ký trong tay Chu Giác Sơn lóe ra tia sáng.
Máy vi tính biểu thị: Xác định vị trí thành công.
Tại Tư khẽ hừ một tiếng, vén chăn lên, an nhàn nằm ở trên giường.
“Không mang người ta đi?”
Vậy thì mỗi ngày cô đều nghe lén anh nói chuyện.
“Có liên quan đến động cơ của người Nam Wa chiếm giữ khu vực thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock, mọi người thấy thế nào?
“…”
Đoàn trưởng, người Nam Wa không phải là muốn tiền sao, cho bọn họ là được.”
“Đoàn trưởng, vấn đề lãnh thổ tuyệt đối không thể có nửa điểm nhượng bộ!”
“Đoàn trưởng, không bằng hi sinh một chút lợi ích của người dân địa phương? Để bọn họ tặng lương thực trong vài năm cho Nam Wa.”
“Lương thực? Bang Shan không thiếu. Nhưng cái này cmn căn bản không phải là vấn đề lương thực!”
Mê Truyện Dịch
…
Chạng vạng, mặt trời ngả về phía tây, Tại Tư nằm ở trên giường, cô từ từ nhắm mắt lại, âm thanh trong máy nghe lén không ngừng truyền đến tai cô.
Suốt hai ngày trôi qua.
Những gì cô nghe được mỗi ngày đều là nội dung cuộc họp.
Mặc dù Chu Giác Sơn mang binh chạy tới tiền tuyến, nhưng đường quốc lộ đi đến thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock bị người Nam Wa làm đứt đoạn, gấp rút đi cả ngày cả đêm, mới ra khỏi khu vực chôn địa lôi. Vị trí hai thôn kia hẻo lánh, tọa lạc ở bên trong khe núi, ba mặt núi vây quanh, chỉ có một đường quốc lộ duy nhất có thể đi vào, quân đội bang Nam Shan bất đắc dĩ phải phái công binh [1] đi gỡ địa lôi, nhưng công việc tiến triển đặc biệt chậm chạp, hai ngày rồi còn không có kết quả.
[1] Công binh: là binh chủng trong quân đội, có chức năng bảo đảm các công trình trong tác chiến, xây dựng các công trình quốc phòng và đảm bảo cầu đường cho bộ đội vận động tác chiến, đồng thời có thể trực tiếp chiến đấu bằng vũ khí.
Hôm nay, người Nam Wa lại lấy thôn dân khu vực thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock làm con tin, uy h.i.ế.p quân đội bang Nam Shan lùi về phía sau năm kilomet, Chu Giác Sơn lo lắng đến an toàn của thôn dân địa phương, tạm thời đáp ứng yêu cầu này.
Trận chiến này, là nhất định phải đánh.
— Thế nhưng phải làm thế nào để giảm thiểu thương vong của thôn dân đến mức thấp nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-59-thuong-ta-cua-toi.html.]
Đây mới là vấn đề Chu Giác Sơn cần phải suy tính.
Mấy ngày nay, lúc ở một mình anh đều vắt óc suy nghĩ, hoàn cảnh xung quanh yên lặng, thậm chí Tại Tư có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ngón tay anh gõ lên bàn và âm thanh lật từng trang giấy. Mỗi một lần mở cuộc họp, tình cảnh lại sẽ trở nên vô cùng huyên náo hỗn loạn, mười mấy tên sĩ quan gào thét rít gầm bằng tiếng địa phương Myanmar fuck đủ các loại, theo lý tranh luận, trong trận chiến mắng chửi nhau của một đám đàn ông, những câu mất tình cảm mất thể diện [2] cũng đều nói ra, đinh tai nhức óc.
[2] Những câu mất tình cảm mất thể diện: chỉ những câu nói tục nói bậy.
Mắt thấy trận chiến mắng chửi càng ngày càng nghiêm trọng…
Chu Giác Sơn không nhẫn nại, trực tiếp ném cái bút máy ra xa.
“Dừng họp, tạm nghỉ ngơi mười lăm phút.”
Hai bên lều vải có rèm che ánh sáng dày dặn, được chậm rãi kéo lên, sĩ quan tham dự cuộc họp liên tiếp rời khỏi chỗ ngồi, cảnh vệ viên [3] từ bên ngoài lều đi vào lấy nước cho Chu Giác Sơn, anh khoát khoát tay, móc từ trong túi ra một bao t.h.u.ố.c lá và một cái bật lửa, rút ra một điếu t.h.u.ố.c lá thơm [4], châm lửa.
[3] Cảnh vệ viên: lính canh gác.
[4] Thuốc lá thơm: khác với những loại thuốc truyền thống, nó không có mùi hắc, hay khét cũng không quá khó chịu.
Ánh nắng vàng nhạt từ từ rút đi, thay vào đó nhuộm trên bầu trời là ánh sáng màu xanh thẳm cô độc, ánh trăng nguyên thủy chiếu rọi, làm nổi bật mấy cây khô cổ xưa ngoài cửa sổ, gió mát lay động ngọn lửa trong tay anh, ánh đỏ lập lòe, khuấy động buổi tối vốn không yên tĩnh.
…
Bên kia, Khang tẩu lên tầng, gọi Tại Tư xuống dưới tầng ăn cơm.
Tại Tư tháo tai nghe ra.
Ừ một tiếng.
Cô quay đầu lại nhìn màn hình máy tính tối đen, đáng tiếc, chính bản thân mình cũng không giúp được gì.
Hai ngày đã đi qua, vết thương của cô cũng đã khôi phục tương đối, đi bộ cũng không có gì đáng ngại, bước chân xuống dưới tầng cũng rất nhanh.
Tầng một, trong phòng ăn nhỏ của phòng trúc tao nhã, Khang tẩu đi lại vội vàng, tối nay bà làm một bàn thức ăn ngon.
Trong nhà có khách tới, lần đầu tiên Tại Tư nhìn thấy, là một phụ nữ trẻ tuổi.
Nhìn dáng dấp…
Mi thanh mục tú [5], dáng người lả lướt, thân hình nho nhỏ, hai bên gò má thoa mạt hoàng [6], nửa người dưới bọc một cái đặc mẫn đã giặt đến bạc màu, bụng dưới hơi nhô ra.
[5] Mi thanh mục tú: lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo.