Hơn nữa, bây giờ vấn đề càng nghiêm trọng phải đối mặt là, trong quá trình các binh lính lục soát trong núi, đã gần như phá hủy hết dấu chân của đối phương lưu lại ở khu vực phụ cận. Nếu như đối phương là một người có chút đầu óc, đều sẽ đi giày quân dụng mặc quần áo binh lính Nam Shan đi ra đi vào, mặc kệ đối phương trong thực tế rốt cuộc là thân phận như thế nào, ẩn núp ở trong các binh lính bình thường, thường thường là dễ dàng đánh lừa dư luận nhất.
“Vậy nếu không bây giờ tôi sẽ đi điều tra một chút, thời gian lão Đàm xảy ra chuyện, có binh lính nào vắng mặt tại cương vị công tác của mình không?” Thang Văn suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn lắc đầu, “Không, chuyện này không nhất định là người bên trong quân khu làm.”
“Nhưng đối phương hiểu rõ kết cấu kho vũ khí quân hỏa của chúng ta như vậy, lại hiểu rõ phạm vi theo dõi của chúng ta, động tác linh hoạt nhanh chóng, cũng không giống như trình độ của người ngoài.”
Chu Giác Sơn trầm mặc trong phút chốc, như có điều suy nghĩ, lời nói của Thang Văn cũng có đạo lý, thế nhưng nếu như là hành động của người bên trong quân đội bang Nam Shan, tại sao đối phương muốn tốn công tốn sức như vậy chỉ để đào một cái đường hầm làm cửa ra vào?
Đào một đường hầm, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày…
Nếu như có thời gian ba bốn ngày này, hơn nữa người mang lão Đàm đi là binh lính bên trong quân đội bang Nam Shan, lại quen biết trước với lão Đàm, đồng thời có thể sớm biết trước hoạt động của Chu Giác Sơn, như vậy trong lúc này, vì sao hắn ta không trực tiếp báo sớm cho lão Đàm, đi cửa chính, trực tiếp để lão Đàm rời khỏi quân khu bang Nam Shan. Mà lại muốn đi vòng một đường lớn như vậy, nghĩ một đằng làm một nẻo, lựa chọn dùng phương thức phức tạp nhất để mang lão Đàm rời đi?
Chỗ Chu Giác Sơn nghi ngờ nhất chính là chỗ đó, anh cảm thấy người này có vẻ cũng không phải là thành viên bên trong bang Nam Shan, lại cũng không quen biết lão Đàm, hoặc nói nghiêm khắc hơn một chút, là lão Đàm cũng không nhận ra hắn ta, cho nên điều kiện tiên quyết là hắn ta đã biết hướng đi của Chu Giác Sơn, nhưng không có cách nào trực tiếp thông báo cho lão Đàm, vì vậy, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn phương thức vu hồi như thế này, bí quá hóa liều, đưa người rời đi ở dưới mí mắt của Chu Giác Sơn.
Thế nhưng nói đi nói lại, nếu như người này thật sự là người ngoài, vậy tại sao hắn ta có thể hiểu rõ ống kính máy giám sát cùng kho vũ khí quân hỏa của nội bộ bang Nam Shan như vậy?
Hai điều kiện này có vẻ mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng sự thật lại xác thực xảy ra, những thứ này khiến anh trong lúc nhất thời có phần khó hiểu, không nghĩ ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-162-thuong-ta-cua-toi.html.]
“Quên đi, chuyện này gác lại bàn sau, Thang Văn, cậu đi trước giúp tôi điều tra một chút về xe cộ qua lại trên đường quốc lộ phụ cận quân khu. Nhìn xem có chiếc xe nào trong vòng ba ngày gần đây thường xuyên đi qua đi lại giữa sườn núi phía bắc quân khu cùng trại Hurai không.”
Sườn núi phía bắc quân khu, chính là đỉnh núi xây dựng kho vũ khí quân hỏa. Trại Hurai nằm ở dưới chân núi, là một thôn xóm cách đỉnh núi này gần nhất. Nếu như đối phương đúng là nhân sĩ bên ngoài, mỗi ngày phải lái xe đi qua đi lại giữa quân khu và dưới chân núi, như vậy thì trên đường quốc lộ này nhất định sẽ lưu lại một ít dấu vết.
Mê Truyện Dịch
Thang Văn đứng nghiêm chào, “Vâng!”
Bên kia, Phùng Lực cũng đứng lên, “Đoàn trưởng, tôi thì sao tôi thì sao?”
“Anh đi liên hệ một chút với những nhân viên quản lý khác của kho vũ khí quân hỏa, xem xem gần đây lão Đàm có thường xuyên qua lại với người nào không, bao gồm cả binh lính, bác sĩ, y tá trong quân khu, cả thân thích, bạn bè hoặc là đồng hương từ bên ngoài đến của ông ta.”
Điều tra cũng phải chia ra hai phương diện, một chủ ngoại, một chủ nội. Thang Văn là người lý trí, suy nghĩ rõ ràng, cho nên trong công việc thường ngày, cậu ta càng thích hợp làm chỉnh lý tài liệu, công việc sưu tầm manh mối; còn Phùng Lực là một người thích xã giao, mặc dù IQ không cao nhưng EQ cao, tương tự như loại chuyện cần phải đút lót hối lộ người khác, giao cho hắn ta có thể nói là như cá gặp nước; tương đắc ích chương [3].
[3] Tương đắc ích chương: chỉ hai người hoặc hai sự vật phối hợp với nhau, năng lực và hiệu quả của hai bên lại càng có thể biểu hiện rõ. (Trong câu trên ý của tác giả là sự phối hợp năng lực của Thang Văn và Phùng Lực)
“Vâng, đoàn trưởng.”
Phùng Lực cũng nhận mệnh lệnh, đi ra ngoài.
Phòng khách tầng một rộng lớn, trong giây lát, cũng chỉ còn lại hai người Tại Tư và Chu Giác Sơn. Bởi vì hôm nay kho vũ khí bên kia xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy, cho nên toàn quân giới nghiêm, phía bên ngoài sân còn có một lực lượng hùng hậu canh gác.