Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thượng Tá Của Tôi - Chương 113: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:09:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khẽ run, tay cầm cái thìa hơi dừng một chút.

Chu Giác Sơn liền vội vàng che ống nghe, bước nhanh đi xa, đẩy cửa đi vào vườn hoa lộ thiên, “Cmn cái này ai thông báo? Tôi biết, cậu câm miệng, bây giờ là tôi đang hỏi cậu…”

Ngoài cửa sổ, thanh âm của người đàn ông đứt quãng…

Mê Truyện Dịch

Tại Tư cúi đầu không nói, tiếp tục ăn cháo.

Cô rũ mắt, múc liên tục mấy muỗng cháo ngọt trong bát… Là cháo bát bảo [1] không thêm đường sao? Tại sao cô lại nếm không ra vị ngọt, chỉ cảm thấy vừa chát vừa chua xót.

[1] Cháo bát bảo: còn có tên là cháo mùng 8 tháng chạp hay cháo phật, là món ăn ngày lễ truyền thống của Trung Quốc. Cháo bát bảo có tác dụng kiện tỳ, dưỡng dạ dày, tiêu tan mỡ ứ đọng, ích khí an thần, v.v…

Phùng Lực vừa vặn gõ cửa tiến vào, “Du tiểu thư, phía trên có gọi điện thông báo, ngày kia chúng ta phải trở về quân khu, cô biết chuyện này chưa?”

Dựa theo quy củ, mỗi lần có mệnh lệnh xác định truyền xuống cho cấp dưới, quân khu bang Nam Shan luôn là thống nhất phát điện báo trước, sau đó gọi điện thoại thông báo. Phùng Lực và Thang Văn ở cùng một phòng, Thang Văn lại là văn thư trong trung đoàn, điện báo lớn nhỏ đều qua một tay cậu ta phụ trách, lấy được tin tức, tự nhiên cũng sẽ linh hoạt hơn người khác.

Tại Tư cắn môi.

Lắc đầu lại gật đầu.

“Cô rốt cuộc là biết hay chưa biết?” Phùng Lực cười ha hả đi qua ngồi xuống đối diện Tại Tư, vị trí kia vốn là của Chu Giác Sơn, Chu Giác Sơn ở ngoài vườn hoa gọi điện thoại, cháo vừa mới nấu xong vẫn còn nguyên.

Tại Tư không để ý đến hắn ta, Phùng Lực thoải mái, cũng không để ý. Hắn ta nhìn xung quanh một vòng, tưởng rằng Chu Giác Sơn không có ở đây, liền tùy ý nâng một chân đạp lên mặt ghế, vừa định hỏi “Đoàn trưởng đi đâu rồi”, ngẩng đầu một cái, một bàn tay đè xuống bả vai của hắn ta.

Trong lòng Phùng Lực lộp bộp một tiếng.

Chậm rãi quay đầu lại, “Đoàn, đoàn, đoàn trưởng… Cháo cho ngài, tôi không hề uống trộm.”

Hắn ta đẩy đẩy bát cháo ở trên bàn, Chu Giác Sơn im lặng không nói gì, cười cười, vỗ vỗ bả vai của Phùng Lực, nhưng sắc mặt cũng không tính là tốt lắm.

Phùng Lực khẩn trương nuốt nước bọt, kiếm cái cớ, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Trong giây lát, trong căn phòng chỉ còn lại Chu Giác Sơn và Tại Tư. Nắng ấm chiếu sáng bị tầng tầng lớp lớp lá cây chắn lại, tia sáng nghiêng xuống tiến vào, bỏ sót dung mạo của hai người, tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt đong đưa nhẹ nhàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-113-thuong-ta-cua-toi.html.]

Anh nhìn cô, chỉ chốc lát, lại dời đi ánh mắt.

Tối qua trong giấc ngủ, anh biết rõ trong lòng cô cất giấu tâm sự, hôm nay lại vừa mới biết thời gian mình đi cùng cô còn không tới hai ngày, họa vô đơn chí, tâm tình của anh tự nhiên cũng không tốt nổi.

Tại Tư không lên tiếng, lẳng lặng múc cháo trong bát.

Chu Giác Sơn nghiêng người, “Đi hồ Inle xem một chút đi.”

Hai ngày nữa phải đi, khó có thời gian tới thành phố Taunggyi một chuyến. Hồ Inle là một địa phương mà mọi người trong bang Nam Shan đều tâm niệm hướng đến, chỗ kia phong cảnh rất tốt, xem như là một địa phương hiếm có nên đến thăm quan.

Tại Tư ngẩng đầu, trong mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, rất nhanh lại lụi tắt, “Cũng tốt.”

“Vậy em thu thập một chút, buổi chiều chúng ta đi qua.”

Địa phương bên hồ, mỗi khi thời tiết quang đãng, ánh nắng mạnh, sẽ rất nóng. Thông thường, thời gian ngắm cảnh tốt nhất là sau năm giờ chiều đến lúc mặt trời lặn trước khi trời tối, nhiệt độ vừa phải, độ ẩm dễ chịu, thiên nhiên hài hòa, mới có thể nhận thức được một loại ý vị ninh tĩnh trí viễn [2].

[2] Ninh tĩnh trí viễn: ý là chỉ có tâm tình bình ổn thì mới có thể làm tốt mọi việc.

Vì thế, đoàn người đợi từ sáng đến chiều, đến ba bốn giờ chiều, mới từ khách sạn lên đường. Dọc đường, đường đất bazan mộc mạc rộng rãi bằng phẳng, đi ngang qua một làng chài, trường tiểu học phụ cận đúng lúc tan học.

Mười mấy đứa trẻ, nam có nữ có, bọn chúng đeo cặp sách, dọc lề đường vừa đánh vừa nháo, nụ cười xán lạn, nước da hơi đen, trên mặt thoa Thanakha [3] chuyên dùng để chống nắng, hàm răng trắng tinh, dọc đường liên tục cười khanh khách.

[3] Thanakha (hay Thanaka): là một loại sản phẩm chăm sóc da của phụ nữ Myanmar, được mài từ vỏ cây Thanakha. (Đã từng nhắc tới ở C23)

Tầm tuổi này vô tư, sinh hoạt không buồn không lo. Không biết cái gì là giàu sang nghèo khó, chỉ biết chuyên tâm hưởng thụ từng chút từng chút trong cuộc sống.

Đáy lòng Tại Tư hâm mộ.

Chu Giác Sơn nhìn cô một cái, “Đóng cửa sổ lại đi, đi ngang qua làng chài, mùi tanh rất nồng.”

Tại Tư nằm trên cửa sổ xe, tầm mắt nhìn về phía sau một chút, “Không sao.”

Mấy tháng này sinh sống ở Myanmar, ngay cả mùi m.á.u tươi của người mà cô khiếp sợ nhất cũng có thể thích ứng, nếu không có điều kiện sống tinh tế như thế, lại sợ gì mùi cá cơ chứ.

Loading...