Chu Giác Sơn nhanh chóng ngồi dậy, hạ cửa sổ xe xuống, dùng ống nhòm quan sát địa hình phụ cận một lần, anh nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một thôn trại mộc mạc.
“Thông báo đội ngũ, nghỉ ngơi tại chỗ, không nên vào trong thôn quấy rầy thôn dân địa phương.”
“Vâng.”
Mười mấy chiếc xe jeep xếp hàng bên lề đường.
Hai chân Tại Tư bị người đàn ông kia gối đầu lên vừa đau vừa tê, cô cố sức dựa vào chỗ ngồi, lén lút cách xa Chu Giác Sơn một chút. Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái, ngược lại cũng không làm gì, bỏ cô ở trên xe, anh mở cửa xe, xuống xe cũng không quay đầu lại.
…
Mặt trời chói chang trên cao, trước mắt là đường nhựa bằng phẳng, đang là cuối mùa thu của Myanmar, mặt đất nóng hầm hập, không khí khô nóng, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra hỏa hoạn. Cách đó không xa, có mấy dân binh [8] chào hỏi lẫn nhau cùng tiến vào rừng cây xa xa đi vệ sinh.
[8] Dân binh: là lực lượng vũ trang nhân dân có tính quần chúng và không tách rời sản xuất.
Chu Giác Sơn dựa ở bên cửa xe hóng gió, anh tùy tiện tìm trong túi, đốt một điếu t.h.u.ố.c lá màu xám tro.
Gió thu mạnh mẽ, cỏ dại bên đường cao chừng một người bình thường, những cây cỏ đột nhiên lay động mạnh, những đốm lửa nhỏ cũng bị gió núi thổi lúc sáng lúc tối. Hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc lá, ngón tay thon dài có lực.
Thang Văn theo sát anh đi ra.
“Đoàn trưởng, đốt lửa sao?”
“Ừ.”
Các thôn trại theo dọc đường đi đều đang tổ chức lễ hội Ánh sáng, không ai có thể thu nhận bọn họ, cũng may trước khi xuất phát anh còn tiện thể mang vài binh cấp dưỡng [9], xoong nồi bát đũa đầy đủ, nấu cơm ở bên ngoài cũng không thành vấn đề.
[9] Binh cấp dưỡng: binh lính làm việc trong nhà bếp, làm những việc như chuẩn bị thức ăn, nấu ăn…
Thang Văn gật đầu, bước đi.
Bất chợt, Chu Giác Sơn đá vào giày quân dụng của Thang Văn.
Thang Văn quay đầu lại, không hiểu ra sao.
Chu Giác Sơn hơi ngừng một chút, mím mím môi, nhấc cằm hướng về phía xe jeep ở sau lưng, “Cô ta. Cậu đi hỏi một chút xem người phụ nữ kia muốn ăn gì.”
Hôm qua ở đại viện quân khu, Chu Giác Sơn đã nghe thấy đoạn đối thoại của Khang tẩu và Du Tại Tư, hình như cô vẫn không ăn quen đồ ăn trong quân khu… Người phụ nữ kia đã từng chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình quân đội bang Nam Shan cho nổ thôn trại, anh tuyệt đối sẽ không thả cô ra, nhưng anh cũng chỉ là muốn giữ cô lại, chứ không muốn để cô c.h.ế.t đói.
Thang Văn nháy mắt hai cái.
Biểu tình từ nghi hoặc trở nên khiếp sợ, lại từ khiếp sợ trở nên mừng thầm.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-11-thuong-ta-cua-toi.html.]
Mấy người dân binh ngẫu nhiên đi ngang qua cũng sửng sốt, ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn giống như nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thế nào, hôm nay là mặt trời mọc ở đằng tây sao, Chu Giác Sơn tám trăm năm vẫn luôn không gần nữ sắc vậy mà lại đột nhiên quan tâm đến một người phụ nữ?
Đương nhiên, tò mò thì tò mò, nhưng Thang Văn cũng không có can đảm hỏi Chu Giác Sơn. Hắn ta nhanh chóng đi tới bên cạnh cửa xe, lễ phép gõ một cái lên cửa sổ xe, Tại Tư hạ cửa sổ xe xuống, sau đó nói vài câu tiếng Anh đối thoại đơn giản… Thang Văn lặng lẽ gật đầu với Chu Giác Sơn, nhận được sự cho phép mới đi đến chỗ binh cấp dưỡng.
Chu Giác Sơn hút được nửa điếu thuốc, đi ra sau xe, mở cửa, lúc khom lưng thì suýt nữa đụng vào cô.
Tại Tư quẫn bách, ngước nhìn anh ta nói, “Tôi muốn xuống xe hít thở không khí.”
Chu Giác Sơn híp mắt, hít sâu một hơi điếu thuốc đang cầm trên tay, anh lui về phía sau nửa bước, nhường một chút không gian để cho cô bước xuống xe.
Thắt lưng Tại Tư đang tê dại, chân phải còn có chút co giật, một tay vịn ở cửa xe để bước xuống xe, động tác vô cùng chậm chạp.
Trên mặt người đàn ông trước mắt đang viết ba chữ không kiên nhẫn.
Anh đang đợi cô nhờ anh giúp.
Nhưng cô không làm gì cả.
“Què rồi?” Anh biết rõ còn hỏi.
Tại Tư buồn bực không lên tiếng, chân phải vừa mới nhấc lên, lại một cơn đau kéo tới, cả người liền ngã vào trong xe.
Chu Giác Sơn nhìn ở trong mắt, lập tức vứt bỏ tàn thuốc trong tay, chân giẫm lên dập tắt. Anh khom lưng, đè chân phải của cô xuống, thấy không sai biệt lắm mới đứng thẳng người, chặn cửa xe, hai tay cho vào trong túi quần, bình tĩnh nhìn cô.
Tại Tư khẩn trương, không hiểu anh ta có ý gì.
Chu Giác Sơn thầm nghĩ buồn cười, “Không phải cô muốn xuống xe nhìn xung quanh một chút sao?”
“Ừ.”
Tại Tư gật đầu.
Mắt anh nhìn về phía xa, từ trên cao nhìn xuống, đưa một cánh tay về phía cô.
Đường chỉ tay sạch sẽ rõ ràng.
“Đưa tay. Tôi dẫn cô đi.”
Tại Tư ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Ngày thu nồng đượm, trong khe núi gió thu hơi lạnh thổi lất phất ở giữa đôi mắt màu đậm, cỏ hoang đang xào xạc, vào giờ phút này, nếu như anh ta và cô đều có thể tạm thời quên đi thân phận của mình thì cảnh tượng xung quanh đây cũng trở nên rất đẹp, rất có ý thơ.