Đan Thác và Sài Khôn chính là người làm ăn đơn giản, cha ông là xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Tất cả đều lấy tiền làm chuẩn.
Những thứ khác toàn bộ đều không quan tâm.
Sài Khôn tháo sợi dây chuyền cẩm thạch nạm vàng trên cổ xuống, cầm khăn lông trắng xoa xoa, “Nhóm hàng kia vận chuyển đến bến tàu chưa?”
Đan Thác cũng rót cho mình một chén trà, “Để chú Triệu đi làm rồi.”
Mê Truyện Dịch
“Cũng đừng gây ra rắc rối gì, chúng ta mới tới bang Nam Shan chưa lâu, nhất định phải để cho Ngô bộ trưởng lưu lại cái ấn tượng tốt mới được.”
Đan Thác cười, “Được rồi, ba à, chú Triệu làm việc, ba còn không yên tâm sao?”
Đan Thác này từ nhỏ đến lớn, người hắn ta coi trọng nhất chính là chú Triệu, hơn mười năm, không quan tâm chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần đem chuyện đó giao cho chú Triệu, vậy thì một chút sai lầm cũng không hề xuất hiện.
Hai cha con nhìn nhau, cười cười.
… Chạng vạng, bến tàu Westport.
Ngoài khơi yên bình, phần lớn thuyền chài đều cập bến ở đây, bến tàu bận rộn, chất đầy hàng hóa các loại, cò trắng thành đoàn xẹt qua một góc bến tàu.
Ánh nắng chiều tà, chiếu vào hai bóng dáng cao lớn, kéo ra hai cái bóng màu đen thật dài.
Một người trong đó đang nghe điện thoại, “Alo, Thiếu đương gia hả, ai, tốt tốt tốt, cậu yên tâm, tôi làm thì cậu cứ yên tâm!”
Giọng điệu tăng lên, mười phần nhiệt tình. Nội dung trong điện thoại, cũng không có gì khác hơn là dặn dò ông ta kiểm tra lại hàng hóa nhiều hơn hai lần, đừng phạm sai lầm là được.
Điện thoại cắt đứt, xung quanh lúng túng yên lặng hai giây.
Chu Giác Sơn từ dưới đất cầm lên một chai nước khoáng, ném vào trong n.g.ự.c Triệu Tuấn.
Triệu Tuấn nghe một cuộc điện thoại này nói khô cả họng, ngửa đầu, uống nước ừng ực ừng ực.
Chu Giác Sơn xoay người, vịn tay lên lan can ở bến tàu, nhìn trước mắt sóng nước ba quang lân lân, mặt sông rộng lớn hiện lên màu vàng kim. Khẽ cười một tiếng, “Chúc mừng nha Triệu lão đầu, chú làm Nhị đương gia buôn lậu này coi như không tệ.”
“Cút!”
Triệu Tuấn một cước đạp tới.
Chu Giác Sơn căn bản không muốn tránh. Anh nhướng mày, bình thản nhìn lại ông ấy, “Hay là lúc nào đấy chú cũng giới thiệu cho cháu một cuộc làm ăn đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-102-thuong-ta-cua-toi.html.]
“Cậu dám chạm vào! Xem tôi có cắt đứt chân của cậu không!”
“Chú dám đánh, vậy thì nửa đời sau của con gái chú làm sao hạnh phúc?”
…
Triệu Tuấn thở hổn hển, trừng mắt nhìn Chu Giác Sơn, lại uống ừng ực mấy hớp nước.
Vừa nhắc tới chuyện này, ông liền hận đến ngứa răng.
Nhận thức tiểu tử Chu Giác Sơn này hơn mười năm, kể từ năm đó ở Vân Nam cứu cậu ta mãi cho đến sau này ông chạy đến Myanmar cùng Chu Giác Sơn chiếu ứng lẫn nhau, Triệu Tuấn thế nhưng trơ mắt nhìn Chu Giác Sơn lớn lên. Nhớ năm đó mao đầu tiểu tử [1] này mới mười hai tuổi, rất bướng bỉnh, Triệu Tuấn này cmn thế nào cũng không nghĩ tới chính mình lại dẫn sói về nhà, giao tế với Chu Giác Sơn mười mấy năm, cuối cùng còn đem cả con gái ruột của mình đưa vào tay cậu ta.
[1] Mao đầu tiểu tử: chỉ người trẻ tuổi, có ý coi thường.
“Nhắc nhở cậu, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng cậu phải rõ ràng.”
Triệu Tuấn liếc mắt nhìn cậu ta, nhanh chóng vặn nắp trên chai nước khoáng, lực đạo vừa thô bạo vừa ngang ngược.
Chu Giác Sơn tháo kính râm và khẩu trang, nhét vào trong túi, sờ sờ sống mũi, bật cười, “Vâng.”
Cái gì gọi là nên làm và không nên làm, dù sao tất cả anh đều làm rồi.
Hơn nữa, hôm qua cùng Tại Tư nhất thời ý loạn tình mê, hình như cũng không dùng biện pháp tránh thai gì đó. Ba mẹ Chu Giác Sơn đều đã qua đời, trong nhà anh là con trai độc nhất, một người ăn no cả nhà không đói [2], huống chi theo như cái tuổi này của anh, thật ra cũng sớm nên cưới vợ sinh con rồi.
[2] Một người ăn no cả nhà không đói: chỉ người độc thân hoặc sống một mình, như vậy trong nhà chỉ có một người, cho nên một người ăn no thì cả nhà không đói.
“Chú muốn cháu ngoại là cháu trai hay cháu gái?” Chu Giác Sơn cười khiêu khích.
… Triệu Tuấn nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt từ từ bốc hỏa ra bên ngoài, năm ngón tay nắm chặt chai nước khoáng, quai hàm không ngừng run rẩy.
Chu Giác Sơn cười tươi, thoải mái vỗ vỗ bả vai Triệu Tuấn, không đùa ông ấy nữa.
“Nghĩ thoáng ra một chút.” Mang thai sinh con cũng không phải là chuyện nhỏ, còn chưa nói đến vấn đề mang thai hay không mang thai, vậy mà đã nói đến chuyện sinh hay không sinh rồi, dù sao anh cũng luôn nghe theo ý kiến của Tại Tư.
Triệu Tuấn lại đạp anh một cước, Chu Giác Sơn chấp nhận tất cả, anh biết rõ, dù sao chuyện này vốn cũng là do anh làm không đủ tốt, hai năm qua bởi vì công việc, anh cùng Triệu Tuấn đều xưng anh gọi em, đột nhiên anh lại ngủ với Tại Tư…
“Cho chú đạp thoải mái để trút giận.”
Triệu Tuấn ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng cũng sợ đạp cậu ta bị thương.