Thứ Thê [Cổ trang mê tình] - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-09-16 13:24:29
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trường Thọ : “Đọc sách gì ? Trong sách tự hoàng kim ốc…” Một năm trôi qua, Trường Thọ cao thêm ít. Không còn gầy yếu như , học quyền cước với hộ viện, luyện thành một cơ bắp rắn chắc.
An An bĩu môi : “Tiên sinh dữ quá, mắng An An.”
Trường Thọ loáng thoáng qua một chút, An An ở học đường, đổ mực lên , trong sách khắp nơi đều vẽ tí hon, chọc tức đến mức hai ngày mời phu nhân đến chuyện.
Trường Thọ bất đắc dĩ : “Tiên sinh mong tiểu thư , chữ đoan chính, sách vở sạch sẽ, thể loạn .”
Thấy An An sắp vui, Trường Thọ vội vàng thêm: “Nếu tiểu thư thể ba ngày phê bình, Trường Thọ sẽ cho tiểu thư một thanh tiểu mộc kiếm, để tiểu thư luyện công phu.”
An An mắt sáng rỡ, “Thật ư?”
“Thật đó, bảo đảm lừa tiểu thư.”
Hoàng hôn Triệu Tấn từ ngoài trở về, nhà tháo bỏ đại trâm dính tuyết, bước trong, định chuyện, Nhu Nhi hiệu cho đừng lên tiếng. Triệu Tấn vén rèm về phía sương phòng phía Tây dùng thư phòng, thấy An An đang nắm chặt bút, cau mày đại tự.
Chàng một tiếng, hỏi Nhu Nhi, “Hôm nay mặt trời mọc từ phía nào ?”
Nhu Nhi hạ giọng : “Vừa về đến viện, điểm tâm cũng ăn, cứ kêu la đòi chữ sách.”
Triệu Tấn : “Thật là lạ, con gái của chúng , chẳng lẽ một nữ học sĩ ?”
Nhu Nhi lườm một cái, lạnh: “Con gái của , tự ư? Đa phần là đang ấp ủ âm mưu gì đó, nàng là thể yên ?”
Lời Triệu Tấn thích , theo thấy, con gái chỗ nào cũng , mấy ngày Nhu Nhi kể cho những khuyết điểm mà về An An, trong lòng vui, nếu là do khác nhờ vả mời đến, ở giữa còn quan hệ tình nghĩa của ngoài, nhất định lập tức từ chức đó, còn dung túng cho ở đây trăm phương ngàn kế soi mói con gái ?
Triệu Tấn : “Cũng cần quá gò bó nàng , tuổi còn nhỏ mà, cứ từ từ thôi, đây, cho ôm con trai lớn của một cái.”
Chàng từ trong lòng Nhu Nhi bế Ngạn Ca nhi qua, đặt trong tay cân thử trọng lượng, “Con trai tồi.”
Hai đứa trẻ trong nhà đều nuôi dưỡng tinh tế, mặt trắng môi hồng, mũm mĩm đáng yêu, Triệu Tấn hôn một cái lên mặt đứa trẻ, nghiêng đầu, cúi : “Lại đây, nương của con cũng hôn một cái.”
Nhu Nhi lườm một cái, giơ tay chặn miệng , “Chàng mau tắm rửa , lát nữa sẽ ăn cơm .”
Triệu Tấn , định cất bước, lúc An An ôm một tờ giấy đầy chữ chạy đến, “Phụ , An An nhiều chữ.”
Một trang giấy to vuông vức, suýt nữa thể bọc kín cả An An, đó vẽ năm sáu chữ to tướng, xiêu vẹo đến mức thể phân biệt là gì.
Dù , Triệu Tấn vẫn chăm chú nghiên cứu hồi lâu, vui mừng : “Xem xem, nét ngang của con gái khá phong thái Nhan Liễu.”
Nhu Nhi dở dở , phụ nữ hai một khen ngừng, một đắc ý vênh váo, nàng lo lắng, theo cách Triệu Tấn cưng chiều thế , đối với An An là là nữa.
Ba ngày , Trường Thọ nhị môn ngóng về phía hành lang phía Đông. Học đường An An học bố trí ở lang vũ giao giữa nội viện và ngoại viện, ước chừng thời gian, sớm đợi bên ngoài.
Một lát , cửa đẩy , vị phu tử trung niên mập ung dung bước , Hạnh Chi và nha đầu nhỏ Lê Nhược vội vàng , giúp tiểu thư dọn dẹp bàn học và túi sách.
Trường Thọ ngẩng đầu trông ngóng, hôm nay An An muộn hơn bình thường, lâu như mà vẫn thấy động tĩnh, chuyện gì trì hoãn. Hắn dò xét bước lên, trong, nhưng nghĩ đến phận của , thực sự nên đến quá gần, lùi , ngoài nguyệt môn.
Một lúc lâu , An An mới Hạnh Chi bế . Tiểu cô nương khẽ ư ử, thỉnh thoảng còn giơ tay dụi mắt.
Lòng Trường Thọ thắt , ? Chẳng lẽ trách mắng? tiểu thư vốn dĩ sợ , vì vài câu mà chứ?
Trường Thọ sốt ruột, liền màng tránh , cất giọng gọi một tiếng “Tiểu thư”.
Mèo Dịch Truyện
An An thấy là , lập tức vùng khỏi lòng Hạnh Chi, mấy bước chạy đến mặt , ngẩng đầu : “An An chữ , mắng .”
Nàng òa lên, những giọt nước mắt tủi tuôn rơi thành từng chuỗi, “Mộc kiếm của An An mất . An An thể luyện kiếm, học công phu.”
Đối với nàng mà , đây chính là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, là chuyện còn lớn hơn trời. Sao thể đau lòng tủi chứ?
Hạnh Chi định gần khuyên nhủ, thấy Trường Thọ cúi , quỳ xổm mặt đất, rút từ trong ống tay áo một thanh tiểu mộc kiếm dài chừng một thước: “Đừng , Trường Thọ tiểu thư cố gắng hết sức, tuy hài lòng, nhưng Trường Thọ cực kỳ hài lòng. Thanh kiếm tặng tiểu thư, tiểu thư xem, đó khắc tên tiểu thư.”
Y hiệu cho nàng cán kiếm, đó khắc một chữ “An”, từng nét từng nét ngay ngắn sạch sẽ, còn hơn cả chữ nàng nhiều.
Nàng ngừng , mở to mắt y: “An An, An An thể sờ một chút ?”
Y mỉm : “Có thể chứ, thanh kiếm là của tiểu thư .”
Y xòe bàn tay, đưa mộc kiếm qua. An An mở bàn tay nhỏ xíu nắm lấy cán kiếm, cảm giác chân thật khi cầm trong tay khiến nàng vui vẻ trở , nàng tiếng trong khi nước mắt còn khô: “Tiểu ca ca thật .”
Mặt Trường Thọ ửng hồng, y dậy, lùi vài bước, An An nghịch mộc kiếm, vung vài cái, nàng đầu chằm chằm y : “Ca ca múa kiếm, An An học.”
Trường Thọ khựng , múa kiếm mặt tiểu thư, dường như hợp quy củ cho lắm…
đôi mắt to tròn của An An, sáng lấp lánh như nước, tựa như những chùm nho đen bóng, tràn đầy hy vọng và khao khát. Y thậm chí nỡ một chữ “”, sợ rằng ánh sáng trong đôi mắt sẽ vụt tắt mà đó là sự thất vọng.
Y nỡ để nàng thất vọng.
Y lùi vài bước, ôm quyền động tác khởi đầu.
Kiếm gió đến, cánh tay tựa như vươn lên, đầu ngón chân chạm đất, tại chỗ nhảy vọt lên ba thước, một cú xoay thật mắt.
An An vỗ tay : “Tiểu ca ca thật lợi hại!”
Động tác của Trường Thọ dừng, một kiếm đ.â.m , nhắm thẳng cành tùng, những mảnh tuyết cành cây rào rào rơi xuống, tựa như một trận tuyết khác đổ về.
An An khoác lên chiếc áo khoác màu đỏ rực, bằng bông dày viền lông đỏ, chân ủng da cừu đỏ thẫm lót bông, trong tuyết như một ngọn lửa. Nàng rạng rỡ đến mức thể nào bỏ qua .
Thức cuối cùng của Trường Thọ, y bật dậy, mũi kiếm chỉ nghiêng xuống , nếu lúc nghênh địch, mục tiêu hẳn là tim đối phương, y cố ý học những chiêu sát thủ, cầu động tác phức tạp mắt chỉ cầu sức mạnh thiết thực. Sẽ một ngày, y lấy đầu kẻ thù…
Chỉ một khoảnh khắc ngẩn ngơ, kiếm dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp . Trường Thọ giật , thấy An An reo lên: “Cha cha!”
Triệu Tấn giữ lưỡi kiếm, liếc Trường Thọ một cái, mới dỡ bỏ lực đạo, buông thanh mộc kiếm .
Hạnh Chi và những khác tiến lên hành lễ, Triệu Tấn gật đầu, cúi bế An An lên.
An An chỉ Trường Thọ : “Cha cha, tiểu ca ca bay đó, lợi hại lắm.”
Trường Thọ lùi vài bước, cảnh giác bóng lưng Triệu Tấn. Triệu Tấn đầu y, cũng theo lời An An mà , phủi những hạt tuyết đỉnh đầu An An, : “An An đói bụng ? Chúng về phòng tìm nương xin ít điểm tâm ăn nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thu-the-co-trang-me-tinh/chuong-123.html.]
An An lập tức quên thứ khác, vỗ tay, ngọt ngào : “Dạ .”
Trường Thọ nắm chặt mộc kiếm, dõi mắt Triệu Tấn bế An An xa. Y kéo khóe môi khổ, bàn tay nắm cán kiếm siết chặt. Phúc Hỷ , thấy động tác và biểu cảm của y, y đại tiểu thư thiết với tiểu tư mã phòng , nhưng dù y cũng của . Những năm qua y cam tâm tình nguyện ở mã phòng việc, lộ diện khoe khoang, cũng hề nhắc chuyện báo thù, tuy vẻ ngoài an phận, nhưng Phúc Hỷ , y đơn giản như vẻ ngoài, cũng trong lòng y đang ủ mưu tính kế gì. Gia tuy cần để ý đến y, nhưng Phúc Hỷ luôn cảm thấy yên tâm, y một linh cảm, tiểu tư sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện lớn.
Ngày hôm , An An chạy lon ton đến mã phòng: “Tiểu ca ca! Kiếm của ?” Hôm qua cha xao nhãng, thế mà quên mất chuyện quan trọng như .
Trường Thọ đưa hai tay dâng mộc kiếm cho nàng, cúi mắt : “Trường Thọ là hạ nhân, ngài là tiểu thư, về … đừng gọi ca ca nữa.”
Những năm qua y vẫn luôn coi tiểu cô nương như của , dùng nàng để lấp đầy một trống trong lòng, thì thật đáng , y chỉ là một hạ nhân, dựa mà vọng tưởng ca ca của thiên kim tiểu thư?
An An vô tội y, ngập ngừng : “Tiểu ca ca?”
Trường Thọ mím môi.
Y nghĩ, nàng còn nhỏ như , thể hiểu những ân oán và tình cảm phức tạp giữa lớn. Càng ai thể hiểu sự khó chịu và cam lòng của y, y ai để tâm sự, chỉ thể giữ kín trong lòng, ngay cả giải thích cũng thừa thãi, ai mà để tâm chứ?
Y khom : “Tiểu thư mời về , Trường Thọ việc .”
An An cứ bước một bước ngoái đầu ba , cuối cùng cũng .
Y ngẩng đầu lên bầu trời bốn góc, mây đen giăng kín, khí tràn ngập một nỗi u uất nặng nề. Tối nay lẽ là một trận tuyết lớn.
Tối đó, Triệu Tấn lệnh chuẩn xe ngựa đưa khách về, một nửa ngựa trong mã phòng đều dùng để kéo xe. Triệu Tấn bên ngoài còn dự một buổi yến tiệc, Trường Thọ theo tùy tùng kéo ngựa, mãi đến sáng hôm mới cùng xe về.
Triệu Tấn tự về Thượng Viện để ngủ bù, nhưng Trường Thọ y vẫn thể nghỉ ngơi, y tự tay tháo dỡ từng chiếc xe dùng tối qua, đưa ngựa về chuồng cho ăn cỏ khô, chải rửa sạch sẽ lông, y mới thể nghỉ.
“Tiểu thư chậm thôi!”
Giọng quen thuộc, là Hạnh Chi.
Trường Thọ đầu , liền thấy An An mặc áo bông hồng phấn, ôm một chiếc hộp đồ ăn nhỏ, nhanh chóng chạy về phía y.
Y vô thức né tránh, mới tắm cho ngựa xong, còn bẩn, mùi cũng khó chịu. Mã phòng dơ như , nàng mặc xinh như thế, nên đến đây.
An An đưa chiếc hộp đồ ăn nhỏ trong lòng lên, mắt cong thành hình trăng khuyết, : “Đường, ngọt lắm, cho tiểu ca ca ăn.”
Trường Thọ nghiêm mặt : “Tiểu thư hồ đồ , tiểu nhân tên Trường Thọ, là tiểu tư việc ở mã phòng, tiểu ca ca trong miệng tiểu thư.”
An An dường như hiểu, ấp úng khó khăn mở hộp đồ ăn, lấy một nắm kẹo đường: “Tiểu ca ca ăn kẹo. Ngọt nè.”
Trường Thọ nàng kiễng chân giơ cao một nắm kẹo đường, tâm trạng phức tạp vô cùng. Vừa chua chát, bất lực, y nên rõ thế nào với tiểu nhân nhi , rằng y căn bản xứng nàng xem trọng như .
“Tiểu thư, đến giờ sách , đang chờ đấy.”
Hạnh Chi đang giục.
An An nhét kẹo lòng y: “Tiểu ca ca ăn , chờ An An, tan học đến chơi nhé!”
Nàng đầu , đôi chân ngắn ngủn chạy thật nhanh.
Trường Thọ ôm kẹo, cúi đầu im lặng.
××
Thượng Viện, Nhu Nhi đang chuyện với Kim Phượng.
“Ngươi xem kỹ ? Thật ?”
Kim Phượng mím môi , ghé sát hạ giọng: “Thiên chân vạn xác, lát nữa ngươi Mai Nhụy gần, sẽ ngửi thấy mùi hoa nhài đó, loại của Tuyết Nguyệt Lâu nổi tiếng, sai .”
Hai đang thì thầm, Mai Nhụy bưng thuốc bước : “Thái thái, thuốc sắc xong , ngài uống khi còn nóng…”
Vừa ngẩng đầu, thấy Kim Phượng và Nhu Nhi đều đang , nàng khỏi chút chột , mặt đỏ bừng, : “Có chuyện gì ?”
Nhu Nhi mỉm , Kim Phượng trêu chọc nàng : “Hôm nay sắc mặt thật đó, dùng loại cao phương nào ? Giới thiệu cho tỷ tỷ với.”
Mặt Mai Nhụy càng đỏ hơn, nhanh chóng liếc Nhu Nhi một cái, vội vàng cúi đầu: “Đâu ? Kim Phượng tỷ tỷ đừng trêu chọc .”
8. Kim Phượng : “Ngươi là từ phòng Thái thái mà , thể mất danh tiếng của Thái thái , phàm là việc đều chú trọng lễ nghĩa , ngươi đừng để thiệt thòi cho mới đó.”
Mai Nhụy lên tiếng: “Tỷ tỷ thật kỳ lạ, tại đột nhiên những lời khó hiểu như , chuyện với tỷ nữa, lò còn đang hâm canh đó, đây.” Nàng vội vàng trốn khỏi phòng.
Kim Phượng với Nhu Nhi: “Thái thái, sai chứ?”
Nhu Nhi gật đầu: “Xem trong viện chúng , sắp hỷ sự , chuẩn mới , ngày mai gọi tiệm gửi mấy thước vải lụa đỏ lớn, cùng giúp chọn lựa. Kim Phượng mở kho , lấy vài món trang sức đồ của hồi môn cho Mai Nhụy…”
Trong phòng đang bàn bạc chuyện gì, Mai Nhụy dám . Tim nàng đập thình thịch, trở về phòng , soi gương mím tóc, trong gương mày vẽ mắt tô, thoa nhẹ phấn son. Hôm đó Phúc Hỷ cùng gia từ ngoài trở về, đưa cho nàng một hộp phấn má mùi hoa nhài, nàng suy tính , mới lấy dùng.
Năm nay y trăm phương nghìn kế tỏ vẻ ân cần, kỳ thực tâm phòng của nàng sớm cởi bỏ, nhưng vì giữ thể diện, . Kim Phượng chú ý lễ thượng vãng lai, nàng đáp lễ , lẽ… cũng thể chăng?
Chẳng mấy chốc, Phúc Hỷ thắt một chiếc túi thơm bắt mắt ngang eo, khoe khoang khắp nơi.
Nhu Nhi bàn bạc với Triệu Tấn, sang xuân năm sẽ tổ chức hôn sự cho hai . Triệu Tấn đương nhiên ý kiến gì, nhưng Phúc Hỷ một khi thành , khó tránh khỏi dành thời gian bầu bạn với vợ, về thời gian hầu hạ bên cạnh ắt sẽ ít .
Quản sự đề nghị chọn một trong Phúc Doanh và Phát Tài để thế chức vụ của Phúc Hỷ. Triệu Tấn đau đầu. Chàng quen dùng Phúc Hỷ, vài việc cần , một ánh mắt Phúc Hỷ thể đoán ý là gì.
Nhất thời đổi , khó tránh khỏi kiên nhẫn dạy bảo.
Phúc Doanh cẩn trọng nhưng tính tình phần chất phác, đôi khi cần oai việc ác, y rụt rè.
Phát Tài thì gan , nhưng đủ trầm , khí thế cũng thể đè nén khác.
Quản sự viện ngoài tiến cử Trường Thọ với Triệu Tấn: “Đứa trẻ thông minh trầm , giữ bình tĩnh, những năm qua tiểu nhân ngoài quan sát, y những công việc cực khổ nhất, nặng nhọc nhất trong mã phòng, nhưng một chút cũng oán thán, việc qua tay y đều thành một cách đấy. Nếu gia chê, thể điều y đến đây quan sát vài ngày…”
Lai lịch của Trường Thọ, trừ Phúc Hỷ và vài đặc biệt cận , những còn đều hề phận của y. Vì quản sự tiến cử chân thành, Triệu Tấn ném cuốn sách tay xuống, bóp thái dương : “Cứ để .”
Trường Thọ sẽ vĩnh viễn ở Triệu gia, vả , cũng tin tưởng đứa trẻ họ Khương đó.