Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông ninh tuế nguyệt - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-06-05 18:43:03
Lượt xem: 42

Mấy ngày nay tôi không hề ngủ nghê, mỗi ngày ngoại trừ việc lên xuống lầu lấy đồ ăn nhanh thì cũng không đi ra ngoài. Cứ như vậy viết liên tục một tuần lễ, tôi mới hoàn thành xong bản thảo mới. Tôi gửi file cho chủ biên, chị ấy lạnh lùng trả lời một từ OK.

Vừa định tắt điện thoại thì nhảy lên tin nhắn từ Cận Yến

Từ: "Quần áo của anh đâu?"

Mấy hôm nay bận quá, tôi quên mất...

"Bây giờ em đi gửi ngay đây!" Tôi cuống cuồng mặc quần áo để xuống lầu lấy đồ. Bộ âu phục đó ông chủ đã giặt xong từ lâu, giờ vẫn còn để ở đó.

"Xuống lầu đi, anh đang ở cửa."

Gì chứ? Anh đã đến rồi á?

Tôi vội vàng lao như tên lửa chạy đến cổng tiểu khu, chiếc Porsche màu đen bắt mắt của Cận Yến Từ đang đậu ở cửa, anh hạ cửa xe xuống.

"Đồ của anh đây, đã giặt xong rồi." Tôi đưa quần áo qua cửa xe cho anh.

"Lên xe."

"Hả?"

Ngồi trong xe, Cận Yến Từ nhìn tôi chằm chằm khiến da đầu tôi ngứa ngáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-ninh-tue-nguyet/chuong-8.html.]

"Em và anh ta cãi nhau à?" Cận Yến Từ bắt đầu trước.

"Ai?" Trong lúc nhất thời tôi không phản ứng kịp.

"Chồng em."

"Phụt." Suýt chút nữa tôi đã phun ra ngoài, "Sao anh lại hỏi thế?"

"Tuần này anh lái xe đi ngang dưới lầu nhà em, thấy chỉ có mình em xuống lấy đồ ăn, vứt rác thôi. Sao vậy, sau khi cưới không hạnh phúc sao?"

"Cận Yến Từ, anh dám theo dõi em!" Tôi trợn to mắt, anh phải chờ bao lâu mới có thể nhìn thấy tôi luôn một mình chứ, nghĩ tới thật kinh khủng.

"Tình cờ đi ngang thôi." Cận Yến Từ nói mà mặt không biến sắc.

"Tình cờ quá nhỉ, tình cờ đến mức có thể thấy em đi vứt rác, thấy em xuống lấy đồ ăn ư?" Tôi vạch trần anh.

"Trả lời thẳng câu hỏi của anh." Cận Yến Từ không trả lời câu chất vấn của tôi.

"Anh ấy quanh năm vắng nhà, không được à?" Tôi đào đâu ra một ông chồng chứ.

"Cho nên em đã lấy một người đàn ông mà ngay cả khi em mang thai cũng không ở bên chăm sóc?" Cận Yến Từ nhìn chòng chọc vào tôi, nốt ruồi son dưới khóe mắt rất rõ ràng.

"Em lười nói với anh." Tôi tức giận mà cười, "Không có chuyện gì thì em đi đây."

Loading...