Thông ninh tuế nguyệt - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-05 18:40:35
Lượt xem: 84
Đinh linh linh
Tiếng chuông điện thoại ngắt ngang đoạn hồi ức. Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói đầy sát khí của chủ biên: "Tập truyện vườn trường ngọt sủng của em đã trì trệ một tháng rồi đó! Độc giả nói nếu không viết thêm sẽ gửi lưỡi d.a.o tới cho chúng ta. Lập Hạ yêu dấu của chị, em suy nghĩ sao rồi?"
"Hì hì, tổng biên tập ơi, em chưa có cảm hứng cơ. Sau khi nam nữ chính tốt nghiệp, em chưa biết viết câu chuyện sau này thế nào nữa.." Tôi thì thầm, sợ mất lòng chị ấy, "Bằng không em giao phần tập san ngắn trước, bài đó em có ý tưởng rồi."
"Lập Hạ, chị cho em một tuần cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng, khấn trương viết bài cho chị! Nếu không, em cũng không muốn thấy xác chị ở nhà em để em có thêm tư liệu sống kinh khủng đâu nhỉ?" Giọng chủ biên u ám từ đầu dây bên kia truyền đến, sống lưng tôi lạnh buốt, còn chưa kịp cầu xin sự thương xót, chị ấy đã ngắt máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-ninh-tue-nguyet/chuong-6.html.]
"Cứu mạng với!" Tôi cào tóc loạn xạ, "Sao cuộc đời của tôi thê thảm thế này?"
Tôi đem quần áo của Cận Yến Từ đến tiệm giặt ủi, dặn đi dặn lại ông chủ phải giặt thật sạch sẽ rồi trở về nhà, bi thương ngồi trước máy tính. Tiểu thuyết đang bị mắc kẹt ở đoạn nam chính Phó Tinh Thần ra nước ngoài du học, vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại với nữ chính Khương Vãn Ngư, đến đó thì tôi không thể viết tiếp nữa. Đúng vậy, tác phẩm tiêu biểu ngọt sủng này của tôi chính là viết về chuyện xưa của tôi và Cận Yến Từ.
Lúc học đại học tôi đã thích viết tiểu thuyết, ở thời điểm đó, tôi luôn viết ra từng chuyện nhỏ nhặt nhất của tôi và
Cận Yến Từ vào cuốn sổ ghi chép. Ví như, vào mùa đông anh mua cho tôi một củ khoai lang nướng, không phải để ăn mà dùng để sưởi ấm tay. Ví như, anh ấy cúi xuống buộc dây giày cho tôi, sau đó ngẩng đầu nói với tôi: "ĐỒ ngốc, ngay cả dây giày cũng không cột được, nếu không có anh thì em làm sao đây?". Ánh nắng vừa vặn chiếu vào khuôn mặt của Cận Yến Từ, khoảnh khắc đó tháng năm thật yên tĩnh. Lại ví như vào đêm trước hôm ra nước ngoài, đôi mắt anh đỏ hoe hung hăng ôm tôi vào lòng, nói với tôi: "Chờ anh."
Sau khi anh ấy đi, tôi vẫn tiếp tục sáng tác, lấy thế loại ngọt sủng đầy tinh tế đã được hình thành trong giới tiểu thuyết mạng mở ra một con đường máu. Về sau, tôi hết thời, cuối cùng không đụng vào ngọt văn nữa. Lý do là tôi và Cận Yến Từ chia tay, anh cũng mang đi hết tất cả linh cảm và tài năng của tôi rồi.