Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:20:00
Lượt xem: 33

Tiếng khóc lần này, trong mắt tôi, đúng là có chút thật lòng, nhưng phần nhiều vẫn là diễn kịch.

Nhưng khi quay lại, rõ ràng là Lâm Chiêu đã cảm động rơi lệ.

Cô ấy ôm mặt, nghẹn ngào nói: “Em cứ nghĩ là họ không coi trọng em…”

“Chị Thanh Đường, mẹ em nói bà ấy sẵn sàng đổi mạng sống của bà ấy lấy mạng sống của em, như vậy nghĩa là bà ấy vẫn yêu em, đúng không?”

Tôi thấy trong mắt Chu Trấn thoáng qua một chút xót xa.

Là người ngoài, tôi có thể chỉ ra mười lỗi sai của mẹ cô ấy. Nhưng dù có nói bao nhiêu, với Lâm Chiêu cũng chỉ thêm tổn thương mà thôi.

Cô ấy đã chịu không ít đau khổ khi còn sống, giờ lại rơi vào tình cảnh thế này, có nhất thiết phải để cô biết sự thật phũ phàng ấy không?

Tôi nói: “Đúng vậy, bà ấy yêu em mà.”

“Rất yêu, rất yêu em.”

Như tôi đã nói trước đây, hồn phách của Lâm Chiêu không nên ở lại trần thế quá lâu. Tôi định tiễn cô ấy lên đường, nhưng Lâm Chiêu vẫn khăng khăng muốn ở lại bên cha mẹ thêm một đêm.

Tôi lấy ra chiếc bàn tính, gẩy vài hạt.

“Nếu muốn tiếp tục ở lại, em có thể lựa chọn đánh đổi một gia đình hạnh phúc và sức khỏe tốt ở kiếp sau.”

Không hề do dự, Lâm Chiêu lấy chính gia đình hòa thuận và mạnh khỏe của kiếp sau để đổi lấy một đêm ở lại kiếp này.

Là người làm nghề giao dịch, tôi thường không can thiệp vào quyết định của khách hàng. Nhưng đối với Lâm Chiêu, tôi vẫn có phần lưỡng lự.

“Kiếp sau, em sẽ có một gia đình thực sự trọn vẹn. Em là con gái duy nhất, bố mẹ sẽ rộng lượng, bao dung. Nếu là chị, chị sẽ không làm giao dịch này.”

Lâm Chiêu không hề lung lay.

“Kiếp sau là điều quá xa xôi, hạnh phúc hiện tại, có thế nào em cũng phải nắm lấy.”

Tôi và Chu Trấn trao đổi ánh mắt.

Ánh mắt của cậu ấy cũng đầy vẻ bất lực.

Con người là vậy.

Những gì càng không thể có được thì càng muốn có.

Lúc năm tuổi, ta nhìn thấy chiếc bánh kem trong tủ kính là thế.

Khát khao mong mỏi một tình thân nhưng mãi chẳng có được cũng vậy.

Tôi không khuyên thêm, chỉ nhìn Chu Trấn và nói: “Tôi sẽ tiễn cô ấy về nhà, rồi ngồi chờ bên ngoài đêm nay. Cậu về trường đi.”

Nhưng Chu Trấn không chịu rời đi.

“Tôi muốn ở lại, được không?” Cậu hơi ngượng ngùng kéo quai cặp, “Chị một mình qua đêm ngoài này, không sợ gặp kẻ xấu sao? Để tôi ở lại cùng chị nhé.”

Tôi bôn ba giang hồ bao năm, sợ gì kẻ xấu chứ.

Nhưng có cơ hội thắt chặt quan hệ với Chu Trấn, tôi đương nhiên không từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-9.html.]

Nhà họ Lâm ở tầng trệt của một khu chung cư cũ.

Về đến nhà, Lâm Chiêu lặng lẽ trôi vào nhà, ở bên cạnh cha mẹ.

Tôi và Chu Trấn ngồi trên bồn hoa không xa. Qua mấy ô cửa chưa kéo rèm kỹ, có thể thấy lờ mờ tình hình trong nhà họ Lâm.

Di ảnh của Lâm Chiêu đặt giữa phòng khách.

Người mẹ vừa thu dọn đồ của con gái vừa lau nước mắt, còn người cha hút gần nửa bao thuốc, mắt nhìn chăm chăm vào di ảnh.

Lâm Thiên Tứ thì chẳng thấy bóng dáng đâu, có lẽ đang lêu lổng với đám bạn xấu ở đâu đó.

Không khí gia đình nặng nề vô cùng.

Trong lúc chờ đợi, Chu Trấn bỗng mở lời: “Chị Tần, rốt cuộc chị là ai?”

Tôi đáp một cách uể oải: “Là người giống như cậu thôi.”

Cậu ấy hơi cao giọng: “Tôi từng nghe về những người đưa hồn, luyện cổ độc, hay Chung Quỳ bắt ma, nhưng nghề của chị là gì? Là gọi hồn sao?”

Có vẻ cậu ấy là người rất thích tìm hiểu.

Tôi bĩu môi: “Nghề của tôi có phần bí ẩn, tài liệu ghi chép không nhiều, cậu không biết cũng là chuyện bình thường thôi.”

Cậu ấy nghe xong lại tin ngay: “Chị có thể điều khiển thời gian, còn tôi lại không bị chị điều khiển, là vì sao vậy?”

“Ồ, hỏi nhiều đấy nhỉ.” Nhưng có nhiều câu hỏi lại là chuyện tốt, chứng tỏ cậu ấy hứng thú với công việc của tôi.

Tôi nghiêng người, vỗ nhẹ lên vai Chu Trấn, tinh quái hỏi: “Chẳng phải đây không phải là chuyện lạ duy nhất đúng không? Thi thoảng cậu thấy được các hồn ma lang thang, có sợ không? Hay mỗi khi cảm thấy n.g.ự.c nặng nề khó thở, không lâu sau lại có người c.h.ế.t gần đó, cậu có thấy kỳ lạ không?”

Chu Trấn mím chặt môi, dường như sợ thừa nhận nhưng lại muốn nghe nhiều hơn từ tôi.

“Đừng lo, tôi đã nói rồi, tôi cũng giống như cậu thôi. Nhưng đây không phải lúc để trò chuyện,” tôi lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu ấy. “Lần sau chúng ta có thể bàn thêm.”

Chu Trấn không nói thêm gì nữa, chỉ hơi dịch người để che bớt gió.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Khi bình minh lên, Lâm Chiêu như đã hẹn, từ trong nhà lặng lẽ trôi ra, dừng lại trước mặt tôi.

“Chị Thanh Đường, có phải em nên đi rồi không?”

“Em thật không nỡ rời xa, nhưng em ngày càng thấy khó chịu, cứ như có thứ gì đó đang kéo xé ruột gan em.”

Hồn phách của cô ấy đã gần như trong suốt, nếu tiếp tục ở lại trần gian, e rằng sẽ tan biến, không còn cơ hội đầu thai.

Tôi mỉm cười khích lệ cô: “Đúng vậy, em nên tiếp tục hành trình thôi.”

Mắt Chu Trấn thoáng đỏ. Cậu ấy khẽ đằng hắng, giọng nghẹn ngào nói: “Tạm biệt, bạn học Lâm.”

Sau đó, cậu ấy hạ thấp giọng, không biết Lâm Chiêu có nghe thấy không: “Kiếp sau, cậu nhất định phải mạnh mẽ hơn, bình tĩnh hơn. Đừng dại dột như vậy nữa.”

Cuộc đời chỉ có một lần.

Lâm Chiêu đã chọn tự kết thúc nó, nghĩa là cô ấy không có cơ hội làm lại. Đó là một thực tế không ai có thể thay đổi.

Loading...