Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-11-15 23:29:12
Lượt xem: 13

Vừa dứt lời, đứa bé đã bắt đầu khóc ré lên.

Lý Tuyết Như dỗ vài câu, rồi mắng chồng: “Con trai anh đòi uống sữa kìa, anh điếc à, không nghe thấy sao?”

Căn hộ tám mươi mét vuông, ba người lớn và hai đứa trẻ, thử nghĩ mà xem chật chội đến mức nào. Huống chi, mọi người đều đang trách móc nhau, càng khó mà ở nổi.

Tôi liếc nhìn Chu Trấn.

Không ngạc nhiên khi cậu ấy đang cầm khăn lau kỹ lưỡng chiếc giường trong phòng ngủ.

… Có lẽ Chu Trấn mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nhẹ.

Tôi tựa vào khung cửa, nhướn mày nhìn cậu ấy: “Chu Trấn, cậu đi tắm đi? Mới ngâm mình dưới biển, không khó chịu sao?”

Chu Trấn đáp lại lời tôi rồi đi vào phòng tắm.

Khi cậu ấy bước qua tôi, một thoáng mùi tanh của m.á.u lướt qua.

Từ lưng đến eo Chu Trấn, cơ bắp săn chắc, nhưng vài vết thương rạch ngang trông đáng sợ, dài khoảng hơn nửa phân.

Tôi theo phản xạ nắm lấy cánh tay cậu ấy.

“Đau không?”

Chu Trấn nói ngắn gọn: “Không sao, lúc cứu Chinh Chinh không may bị trầy.”

Gần bờ biển có đá ngầm, xuống nước mà không có bảo hộ thì rất dễ bị thương.

Chu Trấn vào phòng tắm tắm rửa, tôi mở điện thoại đặt hàng, mua bông sát trùng iod. Rồi nhìn chiếc giường trống trơn, tôi lại đặt thêm mền gối.

Thật ra căn phòng trống trơn, ngoài mấy món đồ nội thất cơ bản, chẳng có gì. Nếu thực sự cần mua sắm, đặt hàng trên mạng cũng không đủ dùng.

Nhưng, mua nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao, chúng tôi cũng không ở đây lâu.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, khiến tôi bật cười.

“Chúng tôi”.

Tôi và Chu Trấn, Chu Trấn và tôi.

Từ khi nào mà trong những dự định của tôi, cậu ấy đã tự nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của tôi như một điều hiển nhiên?

 

Rõ ràng, tôi luôn phớt lờ tình ý của cậu ấy.

Thậm chí, tôi còn đang lên kế hoạch cho cái ch.ết của chính mình.

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Giờ đây dịch vụ giao hàng nhanh nhẹn vô cùng, mới khoảng mười phút đã có người đưa thuốc đến. Nhưng vòi nước trong phòng tắm vẫn chảy, Chu Trấn còn chưa ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-82.html.]

Đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi không nhịn được đi đến, định gõ cửa.

Nhưng cánh cửa đột ngột mở ra một khe hở.

Hơi nước bốc lên mờ mịt, Chu Trấn quấn khăn quanh người, sắc mặt uể oải, khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nóng.

“Thanh Đường, tôi… chóng mặt.”

Sức khỏe của thanh niên lúc nào cũng dồi dào. Giờ chỉ tắm nước nóng mà đã chóng mặt, nhìn cũng biết, là do cuộc giao dịch bất thường lần này.

Sau khi Chu Trấn cứu Lục Mạn Chinh, mỗi giây phút mà cô bé sống thêm đều tiêu hao thể lực và vận khí của cậu ấy.

Tôi hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Chúng ta có thể dừng lại mà.”

Dù dừng lại chắc chắn cô bé sẽ ch.ết.

Chu Trấn rõ ràng cũng hiểu điều này. Cậu yếu ớt xua tay: “Tôi không sao, nghỉ một lát là ổn thôi. Chinh Chinh… vẫn chưa ăn tối.”

Đang lúc hoàng hôn, các gia đình đều bắt đầu nấu ăn.

Nếu như thường lệ, Chu Trấn cũng sẽ lo bữa ăn cho tôi. Nhưng hôm nay cậu ấy có vẻ rất mệt.

Tôi ngồi trên ghế sofa, lướt điện thoại tìm đồ ăn gọi về. Ở phía bên kia, Chu Trấn tựa người lên tay vịn ghế đã chìm vào giấc ngủ say. Cánh tay đặt trên đầu gối, năm ngón tay hơi xòe ra.

Cậu có đôi tay thon dài, các đốt ngón cân đối, nổi lên những đường gân xanh trên mu bàn tay. Tôi bỗng có chút hứng thú muốn so kích cỡ bàn tay với cậu ấy. Vì thế, tôi từ từ di chuyển lại gần, duỗi các ngón tay của mình, đặt nhẹ lên khoảng trống giữa những ngón tay Chu Trấn. Từng ngón một, nhẹ nhàng xen vào, vô tình chạm vào đầu ngón tay ấm áp của cậu ấy.

Chỉ là một cái chạm khẽ thôi, cậu ấy không đến nỗi sẽ tỉnh giấc. Dù vậy, tôi lại cảm thấy có chút lo lắng. Tôi sợ Chu Trấn tỉnh dậy. Nếu cậu ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi biết phải trả lời thế nào đây?

Thật ra, tôi đã có câu trả lời trong lòng từ lâu, chỉ là nó luôn thay đổi từng ngày. Đắm chìm trong suy nghĩ, tôi giật mình khi thấy màn hình điện thoại của Chu Trấn sáng lên với tin nhắn từ "Trung tâm môi giới nhà đất," hỏi khi nào cậu ấy định thuê nhà.

Tôi không thể ngờ rằng Chu Trấn đang tìm nhà thuê — hơn nữa là tìm ở Thục Thành.

Hành động kiểm tra tin nhắn của tôi khiến Chu Trấn tỉnh dậy.Cậu ấy mở mắt, nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi, dường như vẫn không được thoải mái. Tôi nhíu mày hỏi : “Cậu muốn chuyển nhà à?”

Chu Trấn mệt mỏi nhưng vẫn nghiêm túc lên kế hoạch: "Ừ, bán căn ở Tứ Phương Thành có thể mua được căn ở Thục Thành." Nhưng sở hữu nhà ở một nơi hoàn toàn xa lạ có phần hơi liều lĩnh,  Chu Trấn vốn không phải người bốc đồng.

Cậu ấy giải thích, "Tôi muốn ở gần chị hơn." Một lúc, tôi nghĩ Chu Trấn chỉ đùa. Rốt cuộc, tôi đã sớm nói rõ với mọi người rằng tôi rất mệt mỏi, không muốn gắng gượng thêm nữa. Dưới cái nhìn dò xét của tôi, Chu Trấn thành thật nói: "Nghĩa trang chị chọn yên tĩnh quá, tôi sợ chị buồn chán. Nếu ở gần, hằng ngày tôi có thể đến nói chuyện với chị."

"Miền Tây Nam mưa nhiều, cây cối xanh tươi. Tôi sẽ thường xuyên nhổ cỏ cho mộ phần của chị. Tuy chị không thích ngăn nắp, nhưng tôi thì thích."

.. Nhổ cỏ ấy hả?

Tôi không khỏi nhăn mặt tỏ vẻ chê bai. Sao lại nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ ch.ết đến vậy? Thế nhưng, không hiểu sao tôi không bật cười, cũng chẳng trêu chọc lại. Bởi tôi cảm thấy lời acậu ấy nói có chút hợp lý. Thật ra tôi cũng thường cảm thấy buồn chán, có cậu ấy ở bên sẽ khiến mọi thứ đỡ nhàm chán hơn. Biết đâu Chu Trấn còn trồng vài bụi hoa xinh xắn bên mộ tôi nữa.

Tôi lẩm bẩm: "Thích thì trồng đi." Dù sao, tôi cũng luôn tin tưởng vào gu thẩm mỹ của Chu Trấn.

Chu Trấn lại thiếp đi sâu hơn, sắc môi càng lúc càng trắng bệch. Cậu ấy đã dùng sinh khí của chính mình để kéo dài sự sống cho Lục Mạn Chinh, sự tiêu hao đó có thể tưởng tượng được. Tôi biết cậu ấy không nỡ dừng lại, bởi đó là lòng trắc ẩn của Chu Trấn dành cho cô bé.

Nhưng sinh mệnh vốn có giới hạn.

 

 

Loading...