Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:59:22
Lượt xem: 28

Mặt Chu Trấn  lập tức trở nên ảm đạm. Cậu im lặng hồi lâu, rồi cố gắng lấy can đảm để biện hộ: “Hành khách chỉ là gặp gỡ thoáng qua… Nhưng tôi…”

Tôi khẽ cười, ngắt lời anh: “Cậu đối với tôi, khác gì một cuộc gặp gỡ thoáng qua? Cậu đối xử với tôi ra sao, thì có liên quan gì đến tôi?”

“Chu Trấn , cậu chỉ là người được tôi thuê, làm công việc bán thời gian mà thôi.”

“Nếu không phải thoáng qua, thì là gì đây?”

Thái độ của tôi hờ hững, thậm chí gần như là lạnh lùng vô tình. Lời nói sắc bén làm tổn thương người khác. Huống chi, cậu ấy đem một tấm chân tình trao tôi, nhưng tôi lại coi như không thấy. Chu Trấn  vốn không phải là người giỏi biện luận. Lúc này, cậu cũng không thể phản bác được gì.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, lấy chăn trùm lên mặt, ra lệnh với giọng uể oải: “Ra ngoài nhớ tắt đèn.”

Đèn rất nhanh tắt đi. Chu Trấn  ra ngoài, bước chân rất nhẹ nhàng, không phát ra chút âm thanh nào. Yên lặng đến mức, cứ như thể cậu chưa từng đến bên cạnh tôi.

Khi vạn vật chìm vào tĩnh lặng, trong lòng tôi cuối cùng vẫn dâng lên một chút tiếc nuối.

Chu Trấn , cảm ơn cậu đã thích tôi. Nhưng chỉ có thể là cảm ơn mà thôi. Con đường tôi chọn, gập ghềnh khó khăn. Mang theo cậu, chỉ làm chậm bước tiến của tôi. Vì vậy, ngoài cách làm cậu sợ mà lùi bước, tôi không còn cách nào khác.

Không nói toạc ra, lợi ích chính là sáng sớm hôm sau, Chu Trấn  vẫn đến chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của tôi như thường. Mọi động tác vẫn khéo léo, nhanh nhẹn. Chỉ là, dường như có điều gì đó, cậu luôn lảng tránh ánh mắt của tôi. Giả vờ không ngượng ngùng thì sẽ làm người khác khó xử—tôi hiểu rất rõ điều này. Huống chi, chẳng bao lâu sau Chu Trấn  đã bị Trần Ẩn mượn đi để cùng chạy việc cho vụ án của Khương Dao.

Ba người bận rộn một lúc, cuối cùng cũng mang lại tin vui. Lưu Đông Cương đã bị khởi tố vì tội hi.ếp d.âm. Đây là năm cuối cùng của thời hiệu truy tố. Nếu tôi và Ôn Lan không kịp thời phát hiện sự thật, có lẽ Lưu Đông Cương sẽ mãi mãi sống ung dung ngoài vòng pháp luật.

Dần dần, ngày càng có nhiều nạn nhân bắt đầu lên tiếng, tố cáo Lưu Đông Cương lạm dụng quyền lực để đổi chác tình dục. Người đầu tiên lên tiếng luôn là khó khăn nhất. Nhưng nếu con đường đã được mở ra, thì sẽ có nhiều người bước theo. Các nạn nhân đứng trước ống kính, nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa.

"Hắn đã chạm vào tôi và còn đe dọa tôi không được tiết lộ."

"Vì muốn được đi du học, tôi đành phải chịu sự sắp đặt của hắn..."

Mọi người phẫn nộ. Nửa đời huy hoàng của Lưu Đông Cương từ nay trở thành một trò cười. Rắc rối của Ôn Lan cũng theo đó mà được giải quyết. Những người từng mắng chửi Thư Uyển Nghi lừa gạt cư dân mạng như sương sớm tan biến không dấu vết. Câu chuyện cô tiêu tán hết tài sản để đòi lại công bằng cho bạn thân lại trở thành một câu chuyện đẹp.

Hận một người thì đạp cô ấy xuống bùn. Yêu một người thì nâng cô ấy lên cao. Đời luôn là như vậy.

Khi chúng tôi đến thăm ngọn núi sau viện phúc lợi lần nữa, nơi đó đã không còn hồn phách nào lưu luyến trần gian. Thư Uyển Nghi và Khương Dao, đã rời đi. Điều này cho thấy tâm nguyện trói buộc họ nơi dương gian, sau hai mươi năm, cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Tôi lặng nhìn bia mộ của Thư Uyển Nghi hồi lâu, cảm thán: "Mong họ có một kiếp sau an yên, hạnh phúc."

Ôn Lan bổ sung thêm: "Kiếp sau, cũng phải làm bạn nhé."

"Làm người bạn thân nhất cơ."

Vụ án đã kết thúc, bốn chúng tôi cũng nên đường ai nấy đi.

Lúc chia tay tại sân bay, Ôn Lan lưu luyến ôm tay tôi: "Chị Thanh Đường, sau này nếu em rảnh, có thể thường xuyên đến tìm chị chơi không?"

Tôi cúi đầu mở chiếc bánh hamburger mua từ cửa hàng đồ ăn nhanh, cắn một miếng, thờ ơ: "Nơi của chị nhỏ lắm, nếu em không chê thì cứ đến."

Ôn Lam ngại ngùng cầm lấy một lọn tóc dài của tôi, quấn qua quấn lại: "Vậy, Chu Trấn  cũng ở tiệm mỗi ngày sao?"

Một ngụm coca nghẹn lại trong cổ họng tôi. Tôi quay đầu liếc nhìn Trần Ẩn.

Áo khoác dài màu đen, áo sơ mi đen, tai đeo tai nghe, vẻ mặt nghiêm túc. Dù trời lạnh buốt, anh vẫn cầm một cốc cà phê Americano đen đặc.

Còn về Chu Trấn  thì…

Chàng trai cười tươi như gió xuân thổi nhẹ qua mặt.

Sao, cô bé đáng yêu cũng nhận ra núi băng Trần Ẩn khó mà sưởi ấm được?

Tôi mỉm cười: "Nếu em quyết định từ bỏ Trần Ẩn mà thích Chu Trấn , chị sẽ giúp em theo đuổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-50.html.]

Ôn Lan: "!"

Cô ngập ngừng hỏi: "Em thích Trần Ẩn không rõ ràng vậy sao mà chị cũng nhìn ra được?"

Trời ạ, vậy mà còn gọi là không rõ sao?

Nhưng Ôn Lan rõ ràng đã coi tôi như một quân sư tình yêu, liên tục hỏi: "Vậy, nếu em vẫn thích Trần Ẩn thì phải làm sao?"

Gương mặt bầu bĩnh của cô bé đã nhăn lại thành một khối, đủ thấy cô đã băn khoăn nhiều ngày.

Dù sao cũng còn sớm, nên tôi mới giảng giải cho cô một chút.

"Ví như nghề giao dịch sư này, người ta luôn chỉ khi gần mất đi mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì. Vậy nên, em thử tiếp xúc với những chàng trai khác xem, xem Trần Ẩn phản ứng thế nào."

"Nếu anh ta mất bình tĩnh, em có thể nhân cơ hội tấn công tâm lý, ép anh ta nhận ra tình cảm; nếu anh ta thản nhiên như không, thì đến tìm chị, chúng ta sẽ tìm cách khác."

Tôi chân thành chỉ dạy, Ôn Lan tôn sùng như chân lí.

Sau đó, tâm lý tò mò nổi lên: "Chị Thanh Đường, chị có người mình thích không?"

Tôi cúi mắt xuống, giấu đi mọi cảm xúc: "Trước đây từng có. Giờ thì không."

"Vậy… lý do vì sao người đó lại không ở bên chị?"

Tôi cắn ống hút, trả lời đơn giản: "Anh ấy mất rồi."

Gương mặt Ôn Lan hiện rõ sự tiếc nuối.

Còn tôi lại bình thản.

Đã qua quá lâu rồi.

Lâu đến nỗi tôi đã có thể bình tĩnh mà nói ra rằng, "Anh ấy mất rồi."

Sư phụ tôi ít thu nhận đệ tử, trên núi Bích Du, người cùng tuổi tôi chỉ có Thẩm Thanh Sơn. Tôi ngây thơ vụng về. Còn anh, chuyện gì cũng chu toàn bảo vệ tôi. Sư phụ cũng nhìn ra tâm tư ngây thơ của trẻ nhỏ, chỉ nói rằng, đợi tôi đủ mười tám tuổi, sẽ làm chủ hôn cho chúng tôi.

Tuy nhiên, năm tôi mười bảy tuổi, kẻ thù tìm đến, huyết tẩy sơn môn.

Khóc cũng đã khóc, hận cũng đã hận, oán cũng oán rồi. Điều duy nhất giúp tôi tiếp tục sống, chỉ là một chút chấp niệm đầy m.á.u trong tim. Để tìm thấy kiếp sau của Thẩm Thanh Sơn, tôi sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ, nghịch thiên cải mệnh, liên tục tái sinh. Vì vậy, ngay cả khi tôi gặp được Ôn Thừa Uyên, tôi cũng không thể thực hiện lời hứa giữa Ôn Linh và anh.

Có lẽ, việc yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau là sự trừng phạt của trời xanh dành cho tôi , một kẻ dám phạm trái luật trời. Tôi đã sai, tôi chấp nhận sự trừng phạt. Nhưng tôi sẽ không hối cải.

Nhìn vào ánh mắt kinh ngạc và đầy cảm thông của Ôn Lan, tôi chậm rãi bổ sung: “Sau này cũng sẽ không có nữa.”

Ôn Lan dù sao vẫn còn trẻ, chỉ buột miệng: “Sao lại nói tuyệt đối như thế? Mọi chuyện đều có ngoại lệ mà.”

“Theo em thì chị nên trân trọng người trước mắt mình…” Cũng giống như tình cảm của Ôn Lan dành cho Trần Ẩn trong mắt người khác rõ ràng không giấu được, sự quan tâm vượt ngoài tình bạn của Chu Trấn  dành cho tôi cũng không còn là bí mật.

Tôi cúi đầu, mỉm cười nhạt. Trân trọng cậu ấy? Tôi lấy gì để trân trọng cậu ấy đây?

Cố gắng kìm nén cơn đau đang cuộn trào trong lồng ngực, tôi quay người lại đụng phải Chu Trấn  ngay trước mặt.

Đôi mày rậm đượm buồn. Ánh mắt cứng cỏi thoáng lên một tia lệ thoáng qua. Ô, cậu đã nghe thấy rồi sao?

Tôi cười nhạt, giọng bình thản: “Ngẩn ra làm gì? Lên máy bay thôi.”

Chu Trấn  không hề ngốc, thậm chí nhiều lúc cậu ấy còn nhạy bén hơn tôi. Tôi chỉ muốn Chu Trấn biết rằng, tôi biết, cậu ấy thích tôi. Nhưng tôi, không bận tâm.

Trở về thành Tứ Phương, đã là tiết đầu xuân se lạnh. Không biết vì lý do bận rộn khai giảng, hay vì bị lời từ chối vô tình của tôi làm Chu Trấn tổn thương, Chu Trấn  mấy tuần liền không đến làm thêm. Tôi cũng không chủ động gọi cậu ấy. Dù sao, trước khi có cậu ấy đến, việc kinh doanh của tôi cũng rất tốt.

Loading...