Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-15 21:54:28
Lượt xem: 52

Lời thúc giục có hiệu quả. 

Chu Văn Xương vỗ đùi, quyết tâm đi ra quầy nói chuyện với cô thu ngân. 

Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy cô nhân viên gọi: "Chu Trấn, có khách đợi cậu bên ngoài." 

Chu Trấn không nghi ngờ, thật sự tháo tạp dề, đi ra khỏi cửa hàng. 

Chưa đầy ba phút sau, cậu ấy đã quay lại. 

Gương mặt thanh tú vừa nãy còn phảng phất chút dịu dàng, giờ đây đã lạnh như cục nước đá. 

Khi đi qua tôi, Chu Trấn lướt mắt một cách kín đáo. 

Tôi giả vờ như không biết gì, cầm ly trà sữa lên uống cạn, nhưng trong lòng lại hiểu rõ mọi thứ. 

—Cha con họ, nói chuyện không êm đẹp rồi. 

Mười phút sau, tôi ngồi bên ngoài quán trà sữa, nghe Chu Văn Xương lẩm bẩm sám hối. 

"Tôi bảo tôi xin lỗi, nó không chấp nhận; tôi nói sẽ để lại cho nó ít tiền, nó quay đầu bỏ đi. Cô Tần, cô bảo tôi phải làm sao đây?" 

Tôi từng gặp vô số khách hàng, nhưng Chu Văn Xương quả là người có nội tâm phức tạp nhất. 

Tôi chỉ có thể nói với ông ta hai chữ: Đáng đời!

"Đừng có ủ rũ nữa, ông đã gặp mặt cậu ấy rồi, coi như không còn tiếc nuối gì. Giờ thì, đi thôi chứ?" 

Chu Văn Xương như cái lò xo bật dậy, lấy từ túi ra một thẻ ngân hàng. 

"Cô Tần, đây là một triệu tệ, cô giúp tôi đưa cái thẻ này cho con trai tôi, coi như là phí sinh hoạt cho nó, được không?" 

Mười mấy năm không hỏi han, giờ lại muốn vung tiền? 

Tôi thực sự muốn mắng ông ta vài câu. 

Nhưng tôi lười tranh cãi với khách hàng. 

Trước nụ cười cầu xin của Chu Văn Xương, tôi cầm lấy chiếc thẻ, quay người đi vào quán trà sữa. 

Đã là chín giờ tối, cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, khách cũng thưa thớt đi nhiều. 

Để nhanh chóng, tôi dùng cách đơn giản nhất. 

Phẩy tay một cái, thời gian ngừng trôi. 

Bước qua mọi người, tôi đi thẳng đến chỗ Chu Trấn. 

Thiếu niên cúi người đứng trước máy làm kem, không nhúc nhích. 

Áo sơ mi trắng sạch sẽ không một hạt bụi, bên hông là tạp dề đen, càng tôn lên vòng eo nhỏ cùng đôi chân dài miên man của cậu chàng. 

Trên tay Chu Trấn đang cầm một chiếc ốc quế, đã làm được hơn nửa, tròn trịa ú nu. 

Tôi tiện tay lấy cái kem trên tay cậu ấy, cắn một miếng. 

Bằng tay còn lại, tôi cầm chiếc thẻ ngân hàng, nhẹ nhàng nhét vào túi n.g.ự.c áo sơ mi của Chu Trấn. 

Đầu ngón tay hơi lạnh, thậm chí có thể cảm nhận được thân nhiệt của Chu Trấn nhỉnh hơn một chút so với tôi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-5.html.]

Chiếc thẻ đã nằm ngay ngắn trong túi áo. Xong việc.

Tôi cầm chiếc ốc quế, quay lại và giơ dấu hiệu chiến thắng với Chu Văn Xương ở đằng xa. 

Khuôn mặt béo tròn của ông ta không biết đang cười hay khóc.

Nhiệm vụ hoàn thành.

Tuy nhiên, khi tôi vừa quay người định rời đi, yết hầu của Chu Chẩn khẽ di chuyển.Chang trai đứng thẳng dậy, xoay cổ sang hai bên, trông như đã đứng quá lâu cần phải giãn gân giãn cốt một chút. Trong khoảng không yên tĩnh, tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng cọ xát khe khẽ của chiếc áo sơ mi cậu đang mặc. Chu Chẩn rút từ trong túi ra một tấm thẻ, đưa về phía tôi với vẻ mặt vô cảm, giọng điệu lạnh nhạt:

“Thưa cô, cô không được phép vào khu bếp phía sau cửa tiệm , càng không được lén ăn thử đồ. Những thứ gửi cho tôi, phiền cô cầm lại.”

Khoảnh khắc ấy, tôi ngỡ mình vô tình đã phá vỡ phong ấn của mọi người. Nhưng khi đảo mắt nhìn quanh một lượt , tất cả vẫn bất động. Linh lực của tôi vẫn chưa hề suy giảm.

Hương thơm vani vừa mát lạnh vừa ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, khiến tôi chớp mắt, tim bắt đầu đập mạnh. Chu Trấn  có thể phá được khả năng khống chế của tôi. Điều này chỉ có thể có một lý do duy nhất – cậu ấy cũng sở hữu tố chất thông linh quý hiếm.

Đây chính là yêu cầu đầu tiên để có thể bước vào nghề của tôi. Một hạt giống tốt, xứng đáng để tôi chiêu mộ làm đệ tử.

Tôi ngắm Chu Trấn từ đầu đến chân, trong lòng bỗng dâng lên chút hứng thú. Bôn ba giang hồ bao năm qua, có lẽ đã đến lúc tôi nhận một đệ tử chân truyền cho mình. Nhưng muốn thu phục Chu Trấn xem ra không dễ dàng.

Mẹ ruột cậu ấy mất sớm, ông bà ngoại nuôi cậu trưởng thành, gia đình không có nguồn thu nhập ổn định, cuộc sống luôn khó khăn. Dù nhờ khoản vay sinh viên, Chu Trấn đã vào được Yến Đại, nhưng thời gian rảnh đều phải đi làm thêm. Điều kiện sống như vậy, nếu chấp nhận một triệu từ cha ruột thì sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn từ chối. Có thể thấy đây là một người có cốt cách.

Muốn thu phục một người như vậy, không thể vội vàng dùng cách mài mòn hay ép buộc, càng không thể dụ dỗ. Cần phải có một cơ hội phù hợp, tựa như mưa dầm thấm lâu, mới mong có thể thành công. Hiện tại, chắc chắn chưa phải lúc thích hợp.

Tôi không tiếp tục để ý đến Chu Trấn nữa, mà quay lưng rời đi. Ngoài tiệm, tôi trả lại thẻ ngân hàng cho Chu Văn Xương.

“Ông chủ Chu, thôi đi. Quan hệ giữa ông và con trai quá xa cách, nếu tùy tiện đưa tiền chỉ e sẽ làm tăng thêm hiểu lầm mà thôi.”

Chu Văn Xương đầy tâm sự, ngập ngừng mở lời: “Nếu vậy, tôi muốn cùng cô chủ Tần làm thêm một giao dịch nữa. Tôi đưa cô một triệu này, cô giúp tôi để mắt đến Chu Trấn , có được không? Cô vừa người tài giỏi vừa có năng lực, nếu Chu Trấn có gặp rắc rối gì, chắc chắn cô sẽ có cách giải quyết.”

Con người, chỉ khi đối mặt với cái c.h.ế.t mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì, rồi lại muốn bù đắp đôi chút.

Tôi muốn hỏi một câu, “Ông là cha mà, đã từng làm gì cho con mình chưa?”

Nhưng nếu con người biết trước vận mệnh của mình, thì họ đã không còn là con người nữa, mà phải gọi là “thần.”

Tôi cầm lấy thẻ, coi như đồng ý với lời nhờ vả của ông ta.

Trước khi tiễn Chu Văn Xương đi nốt đoạn đường cuối cùng, tôi hỏi ông một câu:

“Ông có hối hận không?”

Ý tôi muốn hỏi ông ấy có hối hận khi đã cùng tôi giao dịch. Nhưng Chu Văn Xương lại bật cười sảng khoái : “Thật ra chẳng có gì đáng hối hận cả. Bản thân tôi vốn ích kỷ, lại thiếu kiên nhẫn. Dù có làm lại từ đầu, tôi vẫn sẽ chọn như vậy.”

Có những người mang “cái xấu” một cách kín đáo, che giấu. Còn Chu Văn Xương, lại  ngược lại, thể hiện sự xấu xa một cách rõ ràng  thẳng thắn như vậy.

Tôi không nhịn được mà bật cười. Chu Văn Xương cũng có chút bối rối, đột nhiên tò mò hỏi: "Này, cô chủ Tần, cô nói xem, kiếp sau, tôi vẫn là tôi chứ?"

Đây thật ra là một câu hỏi rất đỗi bình thường. Tôi đã tiếp đón không ít khách hàng, họ cũng thường mang theo nỗi trăn trở này.

"Cũng phải, nhưng cũng không phải."

Tôi cúi đầu, xác nhận nét mặt mình không biểu lộ chút gì buồn bã: "Đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà, mọi ân oán tình thù của kiếp trước sẽ bị lãng quên. Kiếp sau, dù dung mạo vẫn giống như vậy, nhưng bản chất đã là một người hoàn toàn khác rồi."

Chu Văn Xương bật cười hà hà: "Nói thế thì kiếp sau của tôi căn bản không phải là tôi bây giờ. Vậy sao tôi không đem vận khí của kiếp sau bán cho cô nhỉ? Dù sao tôi cũng là một kẻ ích kỷ mà!"

Tôi biết đây chỉ là một câu nói đùa, và đáng lẽ ra tôi nên đùa lại. Nhưng không hiểu sao, câu "kiếp sau của tôi căn bản không phải là tôi bây giờ" lại khiến sống mũi tôi cay cay, suýt chút nữa không kìm được cảm xúc của mình.

Tôi gượng cười: "Thời gian gần hết rồi, tôi nên tiễn ông đi thôi."

Chu Văn Xương xoa xoa khóe mắt đã đỏ hoe, đáp lại: "Vậy nhờ cô chủ Tần vậy."

Loading...