Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:58:20
Lượt xem: 23

Khoảnh khắc bị tách rời, tôi mềm nhũn, ngã vào lòng một người nào đó. Gục đầu vào cánh tay của người ấy, tôi chỉ có thể nôn khan, nhưng chẳng thể nôn ra được gì. Một đôi tay khác nhẹ nhàng nâng mái tóc dài đang buông lơi của tôi, để tránh không bị vấy bẩn. Tôi muốn nói gì đó, nhưng cơn đau dữ dội ở n.g.ự.c khiến tôi chẳng thể thốt nên lời.

Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy giọng của Chu Trấn nói: "Để tôi bế cô ấy."

Tôi chắc hẳn đã ngủ mê man rất lâu. Vì trong cơn mơ màng, tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

“Dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân ổn định.”

“Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”

“Cái này… bệnh nhân có phải làm công việc gì tốn nhiều sức lực tinh thần không? Nhìn qua các chỉ số thì mệt mỏi quá độ, đã đến mức độ nghiêm trọng. Để cô ấy sau này bớt lo lắng, chăm sóc bản thân nhiều hơn.”

Có người dùng tăm bông ẩm nhẹ nhàng thoa lên môi tôi.

Cuối cùng là cuộc tranh cãi đầy lo lắng.

“Không phải cậu cùng nghề sao? Cậu cứu cô ấy đi! Cậu chắc chắn biết nhiều hơn bác sĩ mà?”

“Bác sĩ nói cô ấy không sao là không sao à? Cậu không lo lắng sao?”

Cậu chàng này vốn nổi tiếng hiền lành, thì ra cũng biết nổi nóng. Nhưng mà, sao cậu ấy lại tức giận với Trần Ẩn? Chắc là do Trần Ẩn nhờ tôi giúp đỡ, lại dẫn đến tôi hôn mê không tỉnh, nên Chu Trấn trút giận nhỉ. Ừm, đợi khi tôi tỉnh dậy, nhất định phải bắt cậu ấy xin lỗi.

Tôi cũng mơ rất nhiều giấc mơ. Tôi mơ thấy Thẩm Thanh Sơn, Ôn Thừa Uyên và cả nhiều người khác. Mặc dù mỗi lần chuyển kiếp, ký ức sẽ phai nhạt, nhưng vẫn có những việc khắc cốt ghi tâm, khiến tôi không bao giờ quên. Vậy, Thanh Đường kiếp này, sẽ nhớ về ai?

Tôi tỉnh lại trong một đêm yên tĩnh. Mở mắt, tôi nhìn thấy Chu Trấn . Giường khách sạn rất cao, nên Chu Trấn  ngồi ngay trên sàn bên giường, gục đầu ngủ trong tư thế không mấy thoải mái. Tôi ngạc nhiên không hiểu sao anh ấy lại thức đêm canh chừng tôi. Nhưng dù thế nào, được ai đó quan tâm lo lắng đến vậy, vẫn là một điều đáng quý.

Chỉ cần tôi hơi cử động, Chu Trấn  đã giật mình, ngẩng đầu lên ngay. Bốn mắt nhìn nhau, cậu ấy bất chấp sự xúc động, nở một nụ cười ngây ngô. Tôi cũng không kiềm được mà mỉm cười.

"Gọi Trần Ẩn đến đây."

Chu Trấn  đáp nhanh chóng. Khi đứng lên, có lẽ là chân bị tê, cậu ấy khập khiễng vài bước rồi ngã xuống đất. May mà có thảm dày, chắc cũng không quá đau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-49.html.]

Năm phút sau, Trần Ẩn mặc áo choàng tắm của khách sạn bước vào. Theo sau là Ôn Lan với vẻ mặt đầy hưng phấn: "chị Thanh Đường ,  cuối cùng rốt cuộc chị đã thấy gì?"

"Lúc chị ngủ, chúng em đã liên lạc với bác sĩ đã khám cho Khương Dao, nhưng bà ta không muốn làm chứng. Em đoán là đã bị nhà họ Lưu mua chuộc rồi! Nhưng em đang cố gắng thuyết phục—"

Tôi lắc đầu: "Tôi có cách tốt hơn."

Mọi người nín thở, chờ đợi tôi nói tiếp.

Tôi nói: "Lúc Khương Dao qua đời, có đến chín mươi phần trăm khả năng là cô ấy đã mang thai đứa con của Lưu Đông Cương. Hai mươi năm trước, nơi ấy vẫn còn chôn cất bằng đất, chỉ cần khai quật quan tài, sẽ có thể tìm được câu trả lời."

"Trần Ẩn, tôi nhớ nhà họ Trần của các anh cũng có chút thế lực. Thu xếp để kiểm tra DNA của t.h.i t.h.ể hai mươi năm trước, chắc cũng không khó đâu nhỉ?"

Mọi người kinh ngạc, Ôn Lan phẫn nộ nói: "Tên súc sinh không bằng cầm thú này! Nhưng mà chị Thanh Đường , sao chị lại biết chuyện này?"

Tự nhiên là do manh mối tôi thu được từ trong ký ức.

Khương Dao qua đời, còn Thư Nhiên vì chống lạnh mà đã cởi chiếc áo len của cô ấy. Chính khoảnh khắc đó, tôi thấy bụng dưới của Khang Dao phồng lên một cách kỳ lạ. Thư Nhiên khi ấy mới mười mấy tuổi, không hiểu biết về sinh lý. Đến khi cô hiểu được, có lẽ đã sớm quên mất chi tiết này. Nhưng tôi biết rằng, điều đó đủ để vạch trần lời nói dối của Lưu Đông Cương. Thi thể sẽ phân hủy. Nhưng xương cốt, lại có thể lưu lại những bằng chứng không thể xóa nhòa.

Trần Ẩn dẫn Ôn Lan đi lo việc. Trong phòng, chỉ còn lại Chu Trấn . Lát thì cậu ấy rót nước ấm cho tôi để làm dịu cổ họng, lát lại điều chỉnh độ sáng đèn bàn vì sợ mắt tôi khó chịu. Tôi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Chu Trấn, bèn giục: “Cậu về phòng nghỉ ngơi đi.”

Chu Trấn  cầm một cuốn sổ nhỏ, ghi chép lại thời gian tôi tỉnh, rồi đột nhiên nghiêm chỉnh, nói một cách nghiêm túc: “Sếp, bác sĩ nói cô luôn ở trong trạng thái mệt mỏi kéo dài.”

“Làm nghề giao dịch khí vận vốn đã mệt mỏi, huống chi triệu hồn cũng tổn hao rất nhiều. Sau này những việc như vậy cứ để tôi làm, sếp nên nghỉ ngơi nhiều hơn, được không?”

Tôi không hiểu ý cậu ấy: “Trước khi gặp cậu, chẳng phải tôi đã tự mình làm việc bao lâu rồi sao, không phải vẫn ổn đó sao?”

Chu Trấn  lại cứng đầu nói với giọng nặng nề: “Nhưng bây giờ, sếp đã gặp tôi rồi mà.”

Giọng nói của chàng trai hơi run rẩy, nhưng vẫn rất kiên định. Tim tôi khẽ đập mạnh. Tôi ngẩng lên nhìn Chu Trấn . Dù đã cố gắng che giấu, nhưng khi nhìn tôi, sự chân thành và mong mỏi trong mắt cậu lại không thể nào giấu đi. Còn có sự dè dặt, sợ làm tôi khó chịu. Làm sao tôi lại không biết cậu ấy đang nghĩ gì.

Chu Trấn  thích tôi. Tôi không ngạc nhiên khi cậu ấy thích tôi. Tâm lý ngưỡng mộ sức mạnh, ai mà chẳng có. Chu Trấn  ngưỡng mộ tôi, khao khát tôi, muốn trở thành tôi. Chuyện yêu thích cũng đến một cách tự nhiên. Cậu ấy vừa táo bạo vừa tinh tế, chính trực và chu đáo. Được cậu ấy thích cũng không khiến tôi cảm thấy phiền phức. Nhưng, Chu Trấn lại thích một người mà mình không nên thích.

Tôi giả vờ như không cảm nhận được giọng nói run rẩy của Chu Trấn , bình thản nói: “Tôi đã gặp cậu, vậy thì sao? Cuộc đời chẳng qua là một chuyến tàu. Hành khách đến rồi đi, cũng là lẽ thường.” Huống hồ, chiếc tàu mà tôi đi, còn phải đi rất lâu. Cuối cùng sẽ đến đâu, ngay cả tôi cũng không biết. Dành quá nhiều tình cảm cho hành khách, cuối cùng chỉ làm trì hoãn chính mình mà thôi.

Loading...