Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:49:06
Lượt xem: 35
Ý nghĩ của tôi bỗng trôi dạt xa xăm. Tôi nghĩ đến Thẩm Thanh Sơn.
Nếu năm đó người c.h.ế.t là tôi, liệu anh sẽ ra sao? Có lẽ anh sẽ báo thù cho tôi, có lẽ anh sẽ tuyệt vọng và sống một cuộc đời cô độc. Nhưng anh là người hiền lành, không có tâm cơ nhạy bén như tôi, nên chắc sẽ không làm chuyện nghịch thiên như hồi sinh.
Tôi cũng nghĩ đến Ôn Thừa Uyên.
Nếu tôi ở bên Ôn Thừa Uyên, liệu anh có mắc bệnh không? Liệu chúng tôi có thể hạnh phúc bên nhau không?
Tại sao ký ức lại thức tỉnh vào đúng lúc tôi bị ép rời xa anh?
Nếu sớm hơn một chút, có lẽ tôi sẽ không thổ lộ tình cảm với anh.
Nếu muộn hơn một chút, có lẽ chúng tôi đã kết hôn và tôi cũng sẽ thuận theo mà từ bỏ việc cứu Thẩm Thanh Sơn.
Tôi lang thang chốn nhân gian đã trăm năm, không phải người, cũng chẳng phải ma. Thế nhưng, người mà tôi muốn trả ân thì mãi vẫn không thấy đâu. Vậy những gì tôi kiên trì theo đuổi, có phải chẳng thật vô nghĩa phải không?
Tôi co người trên sofa, để mặc nước mắt tuôn rơi. Giờ đã là nửa đêm. Sau một hồi “lao động vất vả,” Hứa Noãn đầy vết máu, còn Mạnh Huy thì lấm lem, nhếch nhác không kém. Tôi bóp vỡ chai bia trống không, từ từ giơ tay lên, dừng lại trò chơi điên cuồng này.
Có lẽ tôi đã say, mà cũng có thể là không. Dù sao đi nữa, tôi đã thấy mệt.
“Dừng hết lại đi.”
Hứa Noãn lập tức quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Thanh Đường, tôi đáng chết, cảm ơn cô đã tha mạng cho tôi.”
Tôi cười nhạt: “Cô nói mình đáng c.h.ế.t vì điều gì?”
Hứa Noãn nghẹn ngào: “Tôi không nên tin vào những lời đường mật của Mạnh Huy. Hắn ta không hề yêu tôi. Hắn chỉ lợi dụng tôi để thỏa mãn cái tính tự tôn ích kỷ của mình, chỉ biết dìm tôi xuống để biến tôi thành một con ch.ó biết vẫy đuôi cầu xin.”
“Nhưng tôi là người, không phải chó!”
Xem ra trận đòn vừa rồi có tác dụng. Ít nhất thì vị khách hồ đồ này cũng đã có chút lý trí.
Tôi bảo: “Được rồi. Hôm nay như thế là đủ.”
Hai kẻ có tâm địa bất lương đó đều lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Chu Trấn vẫn đang say ngủ, không hề hay biết gì. Tôi khẽ gật đầu ra hiệu cho Mạnh Huy: “Đưa Chu Trấn lên xe, đặt cậu ấy vào ghế sau cho tôi.”
Gã đàn ông to cao nghe lời răm rắp, cõng Chu Trấn đang ngủ say đặt vào ghế sau, rồi cung kính hỏi tôi: “Cô Thanh Đường, cô còn dặn dò gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-40.html.]
Tôi dựa vào xe, nhắc nhở lần cuối: “Bạn gái anh sắp c.h.ế.t vì ngưng tim đấy. Nếu không muốn cảnh sát nghi ngờ mình là hung thủ, thì nên ra ngoài một lúc rồi hẵng quay lại.”
Khí vận của Hứa Noãn, tôi không cần nữa. Nó không xứng được đưa vào chiếc pháp khí mà Ôn Thừa Uyên đã thu thập linh kiện để làm. Đêm nay, tôi đã mất trắng trong cuộc giao dịch này, nhưng tôi không hề hối tiếc.
Đôi khi, phát điên cũng là điều tốt. Nó nhắc tôi rằng, mình vẫn còn sống, vẫn còn cảm giác như một con người.
Sau đó, tôi gọi tài xế đến bảo anh ta lái xe đến khu chợ đồ cổ. Nhưng đến nơi rồi, tôi lại chẳng muốn xuống xe. Ngồi ở ghế phụ, tôi ngắm nhìn bầu trời ngoài kia dần sáng lên. Một tấm kính ngăn cách hai thế giới: bên ngoài là dòng người vội vã với vẻ tươi tắn đặc trưng của buổi sáng, còn bên trong là tôi — trang điểm nhòe nhoẹt, đôi mắt mệt mỏi, tiều tụy như một hồn ma.
Không biết bao lâu trôi qua, tôi quay đầu nhìn ra phía sau, giọng mang theo chút bực bội: “Tỉnh dậy từ bao giờ?”
“Nếu cậu sợ tôi, có thể đi. Sau này không cần đến nữa. Tiền lương của cậu, tôi sẽ không nợ.”
Mặc dù Chu Trấn cố gắng che giấu, nhưng tôi biết, cậu ấy đã tỉnh khi bị Mạnh Huy đặt vào ghế sau. Sao lại giả vờ ngủ? Có lẽ vì sợ tôi nổi giận?
Phần lớn những người được giáo dục theo chuẩn mực đạo đức và pháp luật đều không thể chấp nhận “lấy oán trả oán” bằng cách trả thù ngang bằng. Có lẽ Chu Trấn sẽ coi tôi như một quái vật, nhẫn tâm tàn bạo vô độ. Nhưng dù vậy thì sao? Lần đầu tiên gặp tôi, cậu ấy cũng nghĩ tôi là kẻ ác. Sau cùng, cũng chỉ là quay về điểm xuất phát mà thôi.
Chu Trấn từ từ ngồi dậy trong bóng tối, mái tóc dài bù xù sau giấc ngủ, nhưng đôi mắt trong veo dưới lớp tóc mái giờ lại sáng rực. Cậu nghiêm túc nói: “Tôi không sợ, và tôi cũng không rời đi.”
Tôi cười mỉa: “Cậu không thấy tôi quá đáng sao?”
Chu Trấn lắc đầu: “Hứa Noãn vong ơn bội nghĩa, ích kỷ đến cùng cực. Để lấy lòng bạn trai, cô ta sẵn sàng làm đồng phạm trong việc hãm hại phụ nữ khác. Dù gây tổn hại cho người khác, cô ta vẫn nghĩ đó là lẽ đương nhiên.”
“Lần này, họ không thành công vì cô mạnh hơn họ nghĩ nhiều. Cũng vì không có bất kỳ ‘hậu quả nghiêm trọng’ nào xảy ra, nên dù có báo cảnh sát, họ cũng không bị trừng phạt thích đáng, thậm chí sẽ nghĩ rằng mọi chuyện chẳng có gì ghê gớm.”
“Nếu hôm nay người bị hại không phải là chúng ta mà là một cô gái vô tội khác, cô ấy sẽ tự bảo vệ bản thân thế nào? Lẽ nào phải tự nhận mình xui xẻo rồi nhẫn nhục? Cuộc sống sau này của cô ấy sẽ ra sao, họ đã bao giờ nghĩ đến chưa?”
“Nên tôi nghĩ, cô hoàn toàn có quyền trừng phạt bằng cách của mình.”
Chu Trấn nói từng chữ một cách dứt khoát.
Tôi cứ ngỡ Chu Trấn sẽ sợ hãi khi thấy tôi điên cuồng. Cậu ấy thậm chí có thể chỉ trích tôi vì đã “tự ý xử lý” như một kẻ tự cho mình là quan tòa. Rõ ràng cậu ấy đã nhìn thấy mặt khác của tôi, mặt tối ẩn giấu dưới vẻ ngoài điềm đạm, tưởng như biết thương xót. Vậy mà, cậu ấy vẫn không quan tâm.
Tôi gượng cười, hỏi: “Cậu không sợ tôi sẽ đối xử với cậu như vậy sao?”
Chu Trấn khựng lại một thoáng, rồi bất ngờ nở một nụ cười rạng rỡ: “Chỉ những ai phản bội cô, cô mới trừng phạt họ thôi.”
“Còn tôi, Chu Trân, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội Tần Thanh Đường.”
Tuyệt đối sẽ không sao? Thật là… ngây thơ. Chỉ có những chàng trai trẻ, ngây thơ và cố chấp, mới có thể tin tưởng một cách kiên định vào chữ “tuyệt đối.” Họ không biết rằng đời người đầy rẫy những bất ngờ. Vận mệnh thường thích giáng đòn khi ta đang ung dung tự tại nhất.