Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-15 21:53:03
Lượt xem: 59
Khách hàng tiếp theo của tôi là một người đàn ông trung niên bụng phệ đầu hói.
Nguyên nhân t.ử vo.ng vốn là do xuất huyết não, nhưng khoảnh khắc đó, tôi đã gặp được ông ta.
Người đàn ông họ Chu, tên Văn Xương.
Ông ta là một doanh nhân rất cảnh giác, liên tục hỏi tôi hết câu này đến câu khác.
"Cô là người hay ma?"
"Tại sao tôi phải tin cô?"
"Vận khí của tôi mua để làm gì?"
Tôi chỉ nói một câu: "Muốn bán thì bán không thì thôi, đừng nói nhảm. Ông cứ c.h.ế.t thẳng luôn, tôi cũng đỡ mệt."
Chu Văn Xương lập tức đổi giọng, nở nụ cười xun xoe nịnh nọt: "Đừng đừng, cô Tần, chúng ta từ từ nói chuyện. Tôi bán, thế là được chứ gì?"
Ví như vị khách này, ông ta thẳng tay bán đi đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo nhất của kiếp sau để "nạp thêm" hai giờ cho kiếp này.
Nhưng thời gian đó, ông ta không dùng để ở bên gia đình, cũng không để bù đắp lỗi lầm.
…Mà là tìm đến đám bạn giang hồ, cố truy ra thân phận của tôi.
Để tránh những rắc rối không đáng có, mỗi khi làm ăn, tôi luôn ở bên khách hàng.
Lúc này, Chu Văn Xương đang rì rầm với bạn bè trong một quán trà, còn tôi thì ngồi trong sân, dựa vào ghế mây, nhàn nhã phơi nắng .
Ghế bên cạnh có một con mèo hoang đang nằm ngủ, cùng sưởi nắng với tôi.
Tôi đã cảm nhận được tình trạng hấp hối của Chu Văn Xương tại một buổi đấu giá, nên đã vội vàng tìm đến ông ta. Để giữ thể diện, tôi mặc một chiếc sườn xám thêu màu xanh thẫm, đẹp thì đẹp đấy, nhưng mặc lâu rồi cũng hơi chật chội.
Ngay lúc tôi đang phân vân có nên tranh thủ đi thay bộ đồ khác không, Chu Văn Xương bất ngờ lao ra, nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
"Không ngờ cô, Tần Thanh Đường, danh xưng là nhà sưu tầm cổ vật, cũng chỉ là một trò hề."
Tôi phải thừa nhận, tìm hiểu ra thân phận của tôi nhanh như vậy, ông ta cũng có chút tài cán.
Tôi bắt đầu có hứng thú một chút.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Chu Văn Xương đưa ra một "cao nhân" với bộ râu dài, áo bào trắng, ngay lập tức tôi lại mất hứng.
Vị cao nhân tóc bạc mặt hồng hào, toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, tay cầm một chồng bùa đỏ, miệng lẩm bẩm thần chú, trông có vẻ như muốn làm phép trấn áp tôi.
Thật không thể tin nổi, kiểu này mà cũng kiếm được miếng ăn sao?
Tôi thong thả búng tay một cái.
Vị cao nhân đơ người ngay tức khắc.
Những lá bùa giấy tung ra như hoa rơi, nhưng lại không rơi xuống, không chịu khống chế của trọng lực, dừng lại giữa không trung.
Chu Văn Xương ngây người.
Tôi từ từ đứng dậy, bước qua những lá bùa lơ lửng, đi đến trước mặt khách hàng của mình.
Nhìn xuống ông ta từ trên cao: "Làm ăn thì phải có sự thành thật. Chu tiên sinh nghi ngờ nhiều quá, vậy thì đừng hợp tác nữa. Giờ tôi sẽ tiễn ông lên đường."
Chu Văn Xương sợ đến mức ngã lăn ra đất, quỳ xuống, dập đầu lạy như đi.ên.
"Tần cô nương rộng lượng, đừng chấp nhặt tôi… Lại bán cho tôi thêm chút thời gian đi. Tôi còn mẹ già con nhỏ, cần phải thu xếp cho họ xong xuôi thì mới yên lòng được."
Quả là bậc thầy quản lý thời gian.
Chu Văn Xương hào phóng bán đi không ít vận khí của kiếp sau để đổi lấy thêm chút thời gian cho kiếp này.
Giờ đầu tiên, ông ở bên vợ cũ và cô con gái lớn.
Giờ thứ hai, ông đến thăm người mẹ già đang nằm liệt giường.
Giờ thứ ba, ông ra mộ thăm người cha đã khuất.
Giờ thứ tư, ông đi gặp người vợ cũ thứ hai và cậu con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-4.html.]
Giờ thứ năm, ông ta ân ái với tình nhân.
Giờ thứ sáu, ông cùng những người bạn khởi nghiệp chén chú chén anh, chủ đề của buổi tụ tập lần nàylà "Kiếp sau làm huynh đệ tiếp."
Thực ra, Chu Văn Xương có vận may khá tốt ở kiếp sau.
Nhưng việc ông ta phung phí vận khí như vậy cũng là điều hiếm thấy.
Tôi gõ tay lên bàn tính: "Còn muốn bán thêm gì nữa không? Không thì tôi sẽ tiễn ông đi."
Chu Văn Xương vẫn chưa muốn dừng lại: "Thực ra, tôi còn một đứa con nữa."
Tôi: "…"
"Tôi cảm thấy có lỗi với nó, trước lúc ra đi, tôi muốn nhìn thấy nó một lần. Nhưng tôi không biết hiện tại nó ở đâu."
Tìm người à? Được thôi. Nhưng giá sẽ khác đấy.
Tôi hỏi: "Tên họ là gì, bao nhiêu tuổi? Có ngày sinh tháng đẻ thì càng tốt."
Chu Văn Xương lộ vẻ khó xử: "Tôi không biết tên đầy đủ của nó là gì, nhưng chắc năm nay nó khoảng mười bảy, mười tám tuổi."
Nhìn nét mặt ông ta, tôi cũng có thể đoán ra khá rõ về xuất xứ của đứa trẻ này. E rằng đây cũng là kết quả của một đêm gió xuân nào đó.
Tôi khinh khỉnh trong lòng, không khách sáo mà báo giá: "Kiếp sau của ông sẽ có một người vợ yêu ông hết mực, nếu lấy đi mối duyên này, tôi có thể giúp ông tìm ra đứa trẻ đó."
Chu Văn Xương lập tức đồng ý.
"Phụ nữ như quần áo, thay cái khác là xong. Tần cô nương, mời cô giúp cho."
Tôi lườm ông ta một cái.
"Phụ nữ như quần áo ư?"
"Tốt thôi. Vậy kiếp sau ông cứ trần như nhộng vậy nhé!"
Tôi rất nhanh đã tìm thấy Chu Trấn.
Sinh viên Yến Đại, hiện đang học năm ba.
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi một người béo ú, xấu xí như Chu Văn Xương lại có được một cậu con trai sáng sủa, nét mặt thanh tú như vậy.
Nhưng người cha này ngay lập tức giải thích .
"Hầy, thằng bé có nét mặt giống mẹ nó! Nhìn mặt nó, tôi lại nhớ ra mẹ nó trông thế nào rồi."
Tôi giả vờ cười, khen: "Ngay cả mặt mũi cũng không nhớ, tuổi cũng đoán sai, xem ra ông với con trai mình không thân thiết nhỉ."
Chu Văn Xương gãi đầu ngại ngùng. "Mẹ đứa nhỏ rất kiên cường, tự nuôi con một mình. Nhiều năm nay, tôi thực sự chưa từng hỏi han gì."
Chu Trấn trước mắt tôi, dáng người cao ráo, đôi chân thon dài.
Cậu có một đôi mắt rất trong, con ngươi màu hổ phách, sáng ngời.
Quán trà sữa đông đúc, ồn ào vô cùng, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự tập trung của Chu Trấn vào công việc.
Lúc này, cậu cúi đầu khuấy nồi đường lớn.
Hơi nước bốc lên, khiến đôi mắt cậu dường như cũng lấp lánh.
Tôi vừa đặt đồ trên ứng dụng, vừa lẩm bẩm: "…Cũng may ông không nuôi nó."
Đồ uống nhanh chóng được làm xong.
Một ly nho nhiều thạch và một ly trà sữa phô mai, đều ngọt đậm.
Khi nhận đồ, chắc Chu Văn Xương cũng nghĩ tôi sẽ chia cho ông ta một ly, nhưng tôi hoàn toàn không có ý định đó mà uống hết cả hai.
Thời gian trôi qua, nhưng Chu Văn Xương cứ chần chừ mãi.
Tôi hút ống hút, không kiên nhẫn nói: "Chu tiên sinh, thời gian của ông rất quý giá, không đi nói chuyện với Chu Trấn mà cứ ngồi đây làm gì?"
"Tôi phải nói rõ với ông, không phải khí vận nào tôi cũng nhận. Nếu ông bán hết vận tốt kiếp sau, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ tiễn ông lên đường. Khi đó có thực hiện được tâm nguyện hay không cũng không phải vấn đề của tôi."