Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:37:41
Lượt xem: 31
Đến sân bay, tôi đợi đến khi bắt được một chiếc taxi, sau đó đưa cho tài xế mảnh giấy có ghi địa chỉ Ôn gia. Ông ấy nheo mắt nhìn một hồi lâu rồi đột nhiên sáng tỏ: “À! Tôi đã từng đến đây rồi.”
Nghe ông ấy nói vậy, tôi yên tâm chợp mắt một chút. Nhưng khi mở mắt ra, tôi kinh ngạc trợn tròn.
Trong ký ức của tôi, ngôi nhà lớn của Ôn gia thật trang nghiêm, tĩnh mịch. Thế mà lúc này, tòa nhà tường xanh ngói cổ đã bị chia làm hai. Phía đông dựng lên một bảng hiệu trang nhã với dòng chữ "Nhà nghỉ hoa viên", còn phía tây lại mở một quán cà phê, trước cửa có vài cô gái duyên dáng chụp ảnh check-in.
Lòng đã hơi bồi hồi vì sắp gặp cố nhân, giờ tôi lại thêm một tầng lo lắng – nơi này đã thay đổi thế nào rồi? Pháp khí của tôi liệu có còn ai sửa được không?
Nỗi lo lắng này lên đến đỉnh điểm khi tôi phải thương lượng với bảo vệ ngoài cổng.
Bảo vệ lịch sự nói: “Xin lỗi, nơi đây là nhà nghỉ cao cấp, không nhận khách không đặt trước.”
Đối với tôi, tiền không phải là vấn đề. “Vậy tôi đặt một phòng.”
Thế nhưng bảo vệ kiêu hãnh ưỡn ngực: “Chỗ chúng tôi đã được đặt kín đến tận hai tháng sau rồi.”
Cũng khá là đắt khách đấy chứ.
Tôi thở dài: “Vậy làm phiền cho tôi gặp Ôn Thừa Uyên. Cứ nói tôi họ Tần, là bạn cũ.”
Bảo vệ lại lùi một bước, rồi tiếc nuối đáp: “Đã là bạn thì sao không biết, Ôn tiên sinh đã mất hơn mười năm rồi?”
Trong khoảnh khắc này, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đã trải qua nhiều sinh ly tử biệt trong cuộc đời dài đằng đẵng này, đáng lẽ ra tôi không nên đau lòng nữa. Hơn nữa, tôi đã từng nói lời từ biệt với Ôn Thừa Uyên từ lâu.
Nhưng, tôi đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình.
Tôi miễn cưỡng cười: “Không biết hiện giờ nơi này do thân nhân nào của Ôn tiên sinh tiếp quản?”
Người bảo vệ trả lời bằng một cái tên xa lạ: “Là cháu gái của Ôn tiên sinh, cô Ôn Lan.”
Ôn Thừa Uyên là con độc nhất của dòng chính Ôn gia, cô cháu gái này hẳn là từ chi khác. Tôi suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục hỏi: “Có thể mời cô Ôn ra gặp mặt không?”
Bảo vệ tận tâm gọi điện thoại nội bộ giúp tôi, nhưng đường dây luôn bận.
Chu Trấn đã giúp tôi giải đáp bí ẩn về việc Ôn Lan đang bận gì. Cậu ấy đã tìm ra vị trí của một nữ đạo sĩ livestream trên một ứng dụng.
Cô gái đó tầm hai mươi tuổi, với nụ cười trong sáng, nhưng đôi mắt đen như thủy tinh cứ đảo qua đảo lại, trông vô cùng nghịch ngợm. “Chào mừng đến với livestream của tôi,” cô ta nói. “Tôi là Lan Lan. Chuyên trừ tà, kiêm xem bói. Xuất thân danh gia, kỹ nghệ cao siêu. Giá cả hợp lý, không lừa già dối trẻ.”
Có một fan gửi quà tặng và hỏi qua kết nối trực tuyến: “Gần đây nhà tôi có chuyện rất kỳ lạ. Rõ ràng nhà không có ai, nhưng hàng xóm ở dưới cứ than phiền rằng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng phụ nữ khóc… Có phải là ma quỷ không?”
Nữ streamer bày ra vẻ nghiêm túc nhìn khuôn mặt của người fan, sau đó rất tự tin nói: “Nhìn ấn đường của bạn u ám, trong nhà chắc chắn có tà khí.”
“Như này nhé, bạn hãy chụp lại link livestream, đây là bùa trừ tà, có thể giữ cho nhà bạn bình an.”
Số lượng đặt hàng tăng thêm một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-28.html.]
Một fan khác hỏi: “Bạn trai tôi hình như không còn yêu tôi nữa. Gần đây anh ấy cứ vui vẻ nói chuyện với nữ đồng nghiệp, còn chẳng thèm đoái hoài đến tôi. Có loại bùa nào giữ vững tình yêu không?”
Streamer phẩy tay: “Có! Bùa giá 99 có thể cắt đứt đào hoa, 999 thì khiến anh ta nghe lời bạn, còn để có duyên kết hôn không rời không bỏ thì cần 1999.”
Fan kêu lên: “Đắt quá. Lẽ nào tình yêu nhất định phải dùng tiền để duy trì?”
Nữ streamer nghiêm trang nói: “Tất nhiên rồi. Bạn chưa nghe câu danh ngôn sao: Tình yêu không có vật chất như cát bụi, chẳng cần gió thổi cũng tự tan.”
Thật khó mà tưởng tượng người nho nhã chính trực như Ôn Thừa Uyên lại có một cô cháu gái thực tế như thế này. Nhưng để gặp được gia chủ Ôn gia sớm, đây cũng là một cách tốt.
Tôi dùng tài khoản của Chu Trấn gửi vài món quà, nhưng chỉ hỏi một câu: “Nghe nói có thể dùng duyên kiếp sau đổi lấy thọ mệnh kiếp này. Cô từng gặp trường hợp nào như vậy chưa?”
Ôn Lan cau mày. Câu hỏi này khiến người ta phải suy nghĩ. Phần bình luận sôi nổi hẳn lên, nhiều người suy diễn theo hướng khác.
【Có thể lấy duyên đổi tài vận không? Tôi không tin vào tình yêu, chỉ tin vào tiền.】
【Điều này vô lý, c.h.ế.t là chết. Làm gì có chuyện c.h.ế.t đi sống lại?】
Ôn Lan cuối cùng cũng động đậy. Cô ta lúng túng nói: “Tôi thấy đây là trò lừa đảo thôi.”
Nhìn thì như đang phản bác, nhưng cô ấy lại nhanh chóng kết thúc buổi phát trực tiếp, rõ ràng là đang che giấu điều gì đó.
Tôi kéo Chu Trấn, chậm rãi xoay người: “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó ở tạm, đợi cô ấy tự đến tìm chúng ta.”
Vừa dứt lời, cổng nhà họ Ôn chầm chậm mở ra. Một cô gái nhỏ nhắn đứng ở cửa, nhìn tôi và Chu Trấn với ánh mắt sắc lạnh, giọng nói lạnh lẽo.
“Đứng lại.”
“Trong hai người, ai là bạn của chú tôi?”
Dù là câu hỏi, nhưng ánh mắt cô ấy lại nhìn chính xác vào tôi. Tôi mỉm cười: “Xin tự giới thiệu, tôi họ Tần, tên là Thanh Đường. Nếu tiểu thư Ôn đây kỹ nghệ cao siêu, chắc hẳn cũng đã học qua nghề sửa chữa căn bản. Tôi có thể nhờ cô giúp một tay không?”
Ôn Lan nhìn tôi từ đầu đến chân rồi khoát tay: “Xin lỗi, tôi không có khả năng đó.”
Tuy nhiên, chưa dứt lời, có người kéo hành lý đứng bên cạnh chúng tôi. Trần Ẩn, người lâu ngày không gặp, hơi ngạc nhiên nhìn tôi, cười nói: “Ô, bà chủ Tần, cô cũng đến sửa pháp khí à?”
Lời nói dối bị vạch trần tại chỗ, Ôn Lan lập tức tỏ ra mất bình tĩnh, nhưng cô ấy nhanh chóng đổi sang chiến thuật trì hoãn: “Sửa thì được thôi, nhưng cô xem, hiện là Tết Nguyên Đán, phòng cũng kín hết rồi, tôi không còn chỗ trống. Hay là mấy ngày nữa cô hãy quay lại?”
Tôi chưa kịp trả lời, Trần Ẩn đã hắng giọng: “Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đã đặt một phòng có hai phòng ngủ. Nếu bà chủ Tần không ngại, có thể ở cùng tôi.”
Sắc mặt Ôn Lan thay đổi: “Anh quen cô ta à?”
Trần Ẩn đáp thẳng thắn: “Mới gặp một lần.”
Ôn Lan do dự vài giây, như đang cân nhắc cách phản ứng. Cuối cùng, cô ấy hít một hơi sâu: “Được rồi, không cần mượn phòng nữa. Tôi có phòng trống cho cô Tần ở.”