Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 65.
Cập nhật lúc: 2025-08-14 12:15:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim Giản Dao chùng xuống một chút, cô cố điều chỉnh thở, trong xe, nghiêng về phía Phó Thịnh Niên thì hất đầy ghét bỏ.
Cửa xe lão Lý “rầm” một tiếng đóng , suýt nữa thì đầu cô đập .
“Anh…” Cô giận đến nghiến răng.
“Vừa chỉ là cảnh thôi, đừng phản ứng thái quá như thế.”
Phó Thịnh Niên lạnh lùng liếc cô một cái:
“Còn cái tên họ Lâm đó ôm em… cũng là đóng phim ?”
“Là …”
“Câm miệng.”
Cô thở dài, ngay ngắn , định nắm lấy tay để dỗ, nhưng hất tay .
“Bẩn.”
Một câu của như nghẹn nơi cổ họng khiến tim cô rối bời, đau đớn vô cùng.
Chỉ vì lúc phim cô ôm cổ Lâm Khả Nhiên, hắnôm lên bờ, mà cô bẩn?
Đó chỉ là công việc.
Giữa cô và Lâm Khả Nhiên chẳng gì cả,thuần túy là đồng nghiệp.
“Đến nhà hàng.”
Phó Thịnh Niên lạnh lùng lệnh.
Lão Lý lái xe đến một nhà hàng kiểu Âu mà đặt chỗ sẵn, ở tầng hai gần cửa sổ.
Giản Dao cảm thấy buồn , đang giận cô, mà vẫn dẫn cô ăn?
Cô theo , bóng lưng cao lớn, thẳng tắp, bất giác giơ tay ôm lấy từ phía .
Anh khựng một giây, nhưng gỡ tay cô khỏi eo .
“Đừng loạn.”
“Em xin … em sẽ chú ý, để khác chạm nữa. Hôm nay thật sự chỉ là phim thôi… Em sợ nước, nên Lâm Khả Nhiên…”
“Đừng nữa.”Anh cắt ngang, tiếp tục bước lên tầng.
Hai bàn gần cửa sổ. Phục vụ đến ghi món.
Chưa kịp gọi xong thì một đôi nam nữ tiến gần.
“Chị ơi, Niên, trùng hợp quá nha~” Một giọng ngọt ngào vang lên.
Giản Dao thấy giọng đó thì sống lưng cứng đờ.
Chậm rãi đầu, quả nhiên là Giản Thi.
Cô đang khoác tay La Tây, mắt cong cong, miệng dịu dàng.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Các … cũng đến đây?” Giản Dao hỏi.
La Tây mỉm : “Đến đây thì dĩ nhiên là ăn . Thèm tôm hùm ở đây quá nên chạy xe hơn nửa tiếng mới đến.”
Giản Thi nghiêng đầu dựa vai La Tây, vẻ vô cùng mật khiến Giản Dao choáng váng.
La Tây và Giản Thi? Họ… đang yêu ?
Năm Giản Thi mười tám tuổi, khi viện quen La Tây. Đến giờ cũng hơn hai năm.
La Tây thường đến thăm cô , kể chuyện , biểu diễn ảo thuật để chọc .
Lúc đó, ngoài Phó Thịnh Niên , dành nhiều thời gian nhất bên Giản Thi chính là La Tây.
La Tây thích Giản Thi, cô đoán phần nào.
Giản Thi với La Tây thì…
“Đã gặp thì… phiền nếu chung chứ?” Giản Thi ngọt ngào, mắt lấp lánh như mưu tính, khiến Giản Dao thấy rợn .
Chưa đợi hai trả lời, La Tây thấy sắc mặt khó coi của Phó Thịnh Niên mà rút lui:
“Thôi, bàn kế bên .”
Giản Thi rõ ràng vui, La Tây kéo , còn lầm bầm:
“Hiếm khi gặp , cùng ăn một bữa thì chứ?”
La Tây : “Đừng phiền họ.”
Chẳng bao lâu , món ăn của mỗi cũng mang lên.
Giản Dao cầm d.a.o nĩa, lặng lẽ cắt thịt bò trong đĩa.
Không khí quanh bàn vẫn đượm lạnh, còn lạnh hơn cả món salad kế bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-65.html.]
Giản Dao ngẩng lên liếc Phó Thịnh Niên, sắc mặt vẫn u ám, cả như bao trùm một tầng áp suất thấp khiến cô nghẹt thở.
“Đã đang giận em, còn rủ em ngoài ăn cơm?”
Phó Thịnh Niên đáp lời.
Cô khẽ bật : “Muốn chiến tranh lạnh vì chuyện nhỏ ? Được thôi, em chiều tới cùng.”
“…Ăn , ngoan.” Cuối cùng đàn ông cũng thở dài mở miệng.
Cô im lặng, nâng ly rượu vang uống một ngụm, khóe mắt thấy Giản Thi dậy, tay cầm ly rượu tiến về phía họ. Vừa vài bước, cô bất ngờ trẹo chân, hét lên một tiếng ngã nhào về phía cô.
Cô theo phản xạ giơ tay đỡ, nhưng Giản Thi hất tay cô ngay khoảnh khắc , cả đổ sầm lên cô, ly rượu vang trong tay cũng đổ ướt đẫm cả bộ đồ cô đang mặc.
Phó Thịnh Niên đen mặt lập tức dậy, chạy đến đỡ Giản Thi đầu tiên. Cô lảo đảo ngã lòng , vẻ mặt thảm hại như chú mèo con.
Thấy bộ váy của Giản Dao dính đầy rượu, Giản Thi giả vờ lo lắng:
“Chị ơi… em cố ý, nãy lỡ chân…”
Giản Dao cố nén giận, xách túi về phía nhà vệ sinh.
Vào đến nơi, cô quăng túi lên bồn rửa mặt, rút khăn ướt lau mạnh vết rượu vang đỏ thẫm.
“Chị, chị chứ?” Giản Thi đuổi theo , vẻ mặt đầy lo lắng.
Cô thở dài, cố giữ bình tĩnh: “Không . Quần áo bẩn thì giặt là .”
“Để em lau giúp chị.”
Vừa , Giản Thi tiến sát gần, tay thò túi xách của cô.
Giản Dao tưởng cô đang lấy khăn giấy, ai ngờ đối phương lôi … chính là con d.a.o găm mà cô mới nhận hôm nay.
Mắt cô trợn trừng, theo phản xạ né sang một bên.
“Em cầm d.a.o gì?”
Giản Thi mặt lạnh tanh, ánh mắt chẳng còn chút lo lắng nào, chỉ thấy hờ hững nghịch con d.a.o trong tay, nhạt: “Chị đoán xem?”
“Em bỏ d.a.o xuống, gì thì từ từ .”
“Chị nghĩ em hại chị ?”
Giản Dao tim đập loạn, đầu óc choáng váng.
“Em đừng chuyện điên rồ… thương là phạm pháp đó.”
“Ha.” Giản Thi phì , sắc mặt tái nhợt, nhưng giọng vô cùng tỉnh táo:
“Em là phạm pháp chứ.”
Nói xong, cô một nhát đ.â.m thẳng con d.a.o bụng .
Giản Dao c.h.ế.t sững.
Con điên … ngay mặt cô mà tự đ.â.m !
Máu từ vết d.a.o phun nhuộm đỏ cả chiếc áo len màu trắng kem của Giản Thi.
Giản Dao run rẩy thò tay túi lấy điện thoại gọi cấp cứu, nhưng kịp bấm , Giản Thi lạnh giọng :
“Chị chạm con d.a.o . Trên đó dấu vân tay của chị. Em sẽ với tất cả rằng chính chị là đ.â.m em.”
Nghe đến đó, tay cô run lên, điện thoại rơi “bộp” xuống đất.
“Cô điên .” Cô thốt lên.
Giản Thi khẩy, mặt tái nhợt bước gần, nắm lấy tay cô. Máu lem đầy bàn tay, khiến cô hoảng hốt rút tay , vội nhặt điện thoại lên.
Bất ngờ, Giản Thi ôm bụng, gào lên như phát cuồng:
“Cứu mạng! Có ai ! Cứu với!!”
Giản Dao hoảng loạn, điện thoại rơi xuống nữa. Cô hoảng sợ lùi , lưng đập bồn rửa, còn đường lui.
Chỉ trong chớp mắt, bên ngoài nhà vệ sinh tụ tập đầy .
Cô vội rút khẩu trang trong túi đeo lên mặt.
La Tây và Phó Thịnh Niên động xô đám đông chen , thấy một cảnh tượng khiến chấn động cả :
Giản Thi tựa lưng tường, gương mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn như gục, từ từ bệt xuống sàn.
Cô rưng rưng về phía hai họ, nước mắt lăn dài, thều thào như đang dùng chút thở cuối cùng:
“Chị … chị g.i.ế.c em…”
Giọng run rẩy, vẻ yếu ớt đến đáng thương.