Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 61.

Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:50:46
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Chiến nhếch mép đầy điên dại, trực tiếp dậy, xắn tay áo xông đánh .

Kết quả là Phó Thịnh Niên một lời, thuận tay trái nhấc gạt tàn thuốc bàn đập thẳng đầu .

Phó Thịnh Niên tay quá nhanh, dùng tay trái, vai còn đang vác mà vẫn để Đường Chiến cơ hội phản kháng.

phản xạ né, nhưng kịp.

Chỉ một cú thôi, đầu óc tối sầm , lập tức ngã vật ghế sofa, bất tỉnh nhân sự.

Tiêu Điềm dọa đến xanh mặt khi thấy m.á.u chảy khắp mặt Đường Chiến, cô một tay che miệng, một tay run rẩy rút điện thoại gọi xe cấp cứu.

Căn phòng lập tức rơi hỗn loạn.

Phó Thịnh Niên lặng lẽ rời khỏi phòng, vác Giản Dao thẳng về phía thang máy.

Thẩm Dịch và Điền Dã lập tức theo , bảo những khác giải tán, đuổi kịp thang máy.

Giản Dao mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tay cô nắm chặt vạt áo của Phó Thịnh Niên.

Cô thật sự dọa sợ, cô hồi còn học từng học quyền , cũng lui tới võ quán, nhưng ngờ tay nhanh, mạnh và quyết liệt đến .

“Đi lấy túi xách của cô .” Phó Thịnh Niên khẽ lệnh.

Điền Dã đáp: “Vâng,” lập tức lao khi thang máy mở, chạy thẳng về phòng bao lấy túi Giản Dao.

Cố Tương đang đợi trong phòng, lo đến phát sốt.

Thấy Điền Dã , cô vội hỏi:

“Giản Dao ?”

“Phó tổng đưa cô .”

Cố Tương còn tâm trạng chơi bời gì nữa, từ lúc Giản Dao bắt , lòng cô cứ như lửa đốt. Cô vội xách túi chạy theo Điền Dã ngoài.

Tới cổng câu lạc bộ, thấy Giản Dao Phó Thịnh Niên vác vai, trông như ngất xỉu, cô chạy đến thì Thẩm Dịch đột nhiên bế ngang.

“Anh ?!” cô túm cổ áo gào lên.

Thẩm Dịch bế cô ngược trong:

“Đừng lo, Phó Thịnh Niên lo cho cô .”

Ngay đó, nhân viên lái chiếc Rolls-Royce đến.

Phó Thịnh Niên đặt Giản Dao ghế , nhận lấy túi xách từ tay Điền Dã lên xe.

Giản Dao cảm thấy khô rát trong mắt, từ lúc Phó Thịnh Niên bế khỏi phòng bao, đầu óc cô lơ mơ, choáng váng.

Cô nghiêng đầu đàn ông đang lái xe, cảm giác dày cuộn lên, chỉ một lúc nôn thốc nôn tháo trong xe.

Phó Thịnh Niên lặng lẽ tấp xe lề, lời nào, tự dọn dẹp chỗ nôn.

Về đến biệt thự Nhà họ Phó, là một giờ sáng.

Anh bế cô khỏi xe, đá cửa mở, bước nhanh nhà.

Mấy hầu thấy tiếng động liền chạy , thấy Phó Thịnh Niên mặt lạnh như sắt, ôm trong lòng là Giản Dao mặt mày tái nhợt, môi rớm máu, ai nấy đều dám hé răng hỏi một lời.

Từ đến nay, ai từng thấy Phó Thịnh Niên giận đến mức , cả toát khí tức như Diêm Vương đến đòi mạng, khiến rợn cả da gà.

Giản Dao chôn mặt hõm cổ , né tránh ánh mắt của đám hầu, tay đặt lên vai .

Nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của khi xông cứu , cô khẽ cong môi, trong lòng bỗng thấy an ủi.

Phó Thịnh Niên đặt cô lên giường, xoay phòng tắm nóng khăn lông, trở bên giường, giúp cô lau mặt.

Nhìn thấy môi cô sưng vù, nhíu mày, nhẹ nhàng lau vết m.á.u bên khóe miệng, cúi , hôn nhẹ lên đôi môi .

“Đau ?”

Cô lắc đầu, trong mắt vẫn ngập ý .

“Em còn ?”

“Anh giống như lo cho em . Anh… yêu em ?”

Phó Thịnh Niên im lặng, tiếp tục lau tay cho cô.

Cả cô nồng nặc mùi rượu, nôn xong, đang giường .

Sợ chê bẩn, cô chống tay định dậy tắm, nhưng nhúc nhích Phó Thịnh Niên đè xuống.

“Anh ?”

“Em tắm.”

“Anh giúp em tắm.”

Mặt Giản Dao đỏ bừng. Cô Phó Thịnh Niên đặt khăn mặt xuống, vòng tay qua vai đỡ cô dậy. Cô lập tức vòng tay ôm lấy cổ , vùi mặt hõm vai :

“Anh bế em tắm .”

Sắc mặt Phó Thịnh Niên dịu vài phần, khẽ :

“Em đang nũng với đấy ?”

“Không ?”

“Được chứ.”

Anh mỉm , bế cô lên, đưa phòng tắm.

Anh đặt cô bên cạnh bồn tắm, bắt đầu mở nước ấm.

Giản Dao đầu óc vẫn choáng váng, suýt ngã mấy , đều Phó Thịnh Niên kéo , ôm chặt lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-61.html.]

Cô tựa n.g.ự.c , tiếng nước chảy róc rách, mí mắt dần trĩu nặng…

Tắm xong, Phó Thịnh Niên dùng khăn bọc lấy cô, phát hiện cô ngủ .

Anh nhẹ nhàng bế cô về giường, xuống bên cạnh.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ , vươn tay kéo cô lòng, để tâm thở cô vẫn còn mùi rượu, chỉ siết cô thật chặt, như giữ cô mãi mãi.

Cùng lúc đó, Đường Chiến chuyển phòng bệnh, đầu khâu bốn mũi.

Tiêu Điềm bên giường, gọi điện liên tục mới liên lạc với Đường Tiêu.

Khi đến nơi thì gần nửa đêm.

Vừa thấy Đường Chiến mặt mũi bầm tím đó, mắt Đường Tiêu trợn lớn, chấn động.

“Chuyện ?”

Tiêu Điềm kể bộ quá trình, khiến Đường Tiêu tức đến nắm chặt tay, đ.ấ.m mạnh một cái tường:

“Phó Thịnh Niên khốn kiếp.”

“Cũng thể trách Phó Thịnh Niên. Là A Chiến bắt Giản Dao , chọc giận .”

Nghe , Đường Tiêu trừng mắt giận dữ cô:

“Cô còn bênh vực Phó Thịnh Niên ?”

bênh ai cả, chỉ sự thật. Mà tất cả chuyện … đều là vì .”

Cô chỉ tay về phía cửa phòng bệnh:

“Anh . Ở đây cần .”

Đường Tiêu vốn định tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian bận rộn, nhưng thấy Đường Chiến thương như , thể bỏ mặc.

Anh xuống cạnh giường, tỏ ý rời .

Tiêu Điềm chẳng còn cách nào, giận dữ rời khỏi phòng, đóng sầm cửa .

Tiếng đóng cửa lớn khiến Đường Chiến tỉnh .

Mở mắt thấy Đường Tiêu đang cạnh với vẻ mặt lo lắng, nhếch môi kiểu lưu manh:

“Chút xíu thương tích thôi, đừng mặt đưa đám thế.”

“Thằng nhóc thúi, em cũng ngày đánh thê thảm thế ?”

Đường Chiến bĩu môi, “Lần đối thủ mạnh tay.”

“Phó Thịnh Niên dễ chọc . Đừng gây sự lung tung.”

“Vậy còn ?”

Biết rõ Phó Thịnh Niên khó đối phó mà vẫn dám động , thậm chí còn để ý tới phụ nữ của .

Đường Chiến nhân cơ hội khuyên :

“Phụ nữ , cứ nhất quyết là Giản Dao?”

“Phó Thịnh Niên xứng với cô .”

Người giường tối sầm mặt, im lặng một lúc gì.

“Em đánh thế , báo cảnh sát .”

Đường Tiêu rút điện thoại định gọi.

Bị Đường Chiến chộp lấy ngăn :

Hạt Dẻ Rang Đường

“Thôi .”

“Sao thôi?”

“Là em bắt của , còn đánh của . Đến sở cảnh sát, em .”

Đường Tiêu chột :

“Em đánh Giản Dao?”

“Thế nào? Anh đau lòng ?”

Đường Tiêu cau mày, sắc mặt trầm xuống:

“Từ giờ đừng động nữa, nếu thực sự sẽ nổi giận đấy.”

“Chẳng chỉ là một phụ nữ thôi .”

Đường Chiến giận dữ, bật dậy túm lấy cổ áo :

“Một con tiện nhân đàn ông ngủ qua bao nhiêu , gì mà đáng giá đến thế?”

“Anh cho phép em như ! Phó Thịnh Niên còn từng đụng .”

“Chưa đụng? Anh chắc ?”

“Anh , Phó Thịnh Niên ghét cô …”

Đường Chiến như thể chuyện nực nhất thế gian, buông tay khỏi cổ áo , vật trở giường, tức đến mức n.g.ự.c đau nhói.

Cái cách Phó Thịnh Niên căng thẳng vì Giản Dao, thế nào cũng chẳng giống kiểu từng đụng qua.

Câu , ai cũng tin nổi.

Chỉ mỗi tên ngu ngốc như Đường Tiêu là tin.

Loading...