Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 58.
Cập nhật lúc: 2025-08-04 01:39:56
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giản Dao quen lắm với sự thiết quá đà của Tiêu Điềm, chỉ lễ phép , rút tay , khách sáo vài câu theo nhân viên thanh toán.
Tiêu Điềm theo cô, đợi cô thanh toán xong thì nhăn mặt than thở: “Thật hôm nay cũng là sinh nhật một bạn của , vẫn tặng gì cho , cô thể cùng một lúc ?”
Giản Dao ngẩng tay đồng hồ, do dự.
“Chỉ một lát thôi mà.”
Tiêu Điềm kéo tay cô thẳng đến một cửa hàng đồ nam.
Vừa liếc qua đống quần áo bên trong, cô hài lòng, kéo Giản Dao sang cửa hàng tiếp theo.
Nửa tiếng , Tiêu Điềm chọn một chiếc đồng hồ nam, giá ba mươi tám vạn tám (388.000 NDT), chớp mắt bảo nhân viên gói .
Rời khỏi trung tâm thương mại, Giản Dao và Tiêu Điềm mỗi lên một chiếc xe riêng.
“Giản tiểu thư, hôm nào cùng ăn nhé, ?” Tiêu Điềm thò đầu cửa xe, mỉm ngọt ngào.
Giản Dao gật đầu: “Được.”
Tiêu Điềm đúng như tên gọi, vẻ ngoài vô cùng ngọt ngào, nhưng tính cách thẳng thắn, tự nhiên, quả thật khá dễ mến.
Nhìn theo chiếc Lamborghini chói mắt của Tiêu Điềm dần rời xa, cô bảo tài xế đưa thẳng đến nhà Cố Tương.
Cố Tương chuẩn một bàn tiệc thịnh soạn, ngoài Giản Dao , còn một vị khách khác đến mừng sinh nhật.
Giản Dao ngờ sẽ gặp Thẩm Dịch ở đây.
Thấy Thẩm Dịch đang đeo tạp dề, phụ Cố Tương trong bếp, cô bỗng tò mò về quan hệ giữa hai .
Chẳng lẽ tên lãng tử Thẩm Dịch đầu, thật lòng với Cố Tương ?
“Anh gọi cho Phó Thịnh Niên ?” Cố Tương đảo món trong chảo, hỏi bên cạnh.
Thẩm Dịch cáu kỉnh : “Gọi , nãy em cũng hỏi , hỏi nữa?”
“Em sợ quên, Giản Dao đến , còn tới?”
“Sao mà quên , đầu óc thế cơ mà, với một tiếng gọi , em giục thì gọi thêm hai nữa.”
“Anh gì?”
“Không gì hết.”
“Thế rốt cuộc đến ?”
“Dù thì cũng với là ‘bảo bối lớn của nhà ’ sẽ đến.”
Giản Dao đến đây thì ngẩn .
Bảo bối lớn của nhà ?
Là đang cô ?
Cái tên Thẩm Dịch , từ bao giờ đặt biệt danh cho cô như chứ?
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô thể là “bảo bối lớn” của Phó Thịnh Niên …
Cô thì , nhưng chỉ là thôi.
Cô tựa khung cửa bếp, mỉm hai họ tranh cãi.
“Cần giúp gì ?”
Hai trong bếp gần như đồng thời đầu cô.
Cố Tương : “Không cần, phim cả ngày chắc mệt , cứ chờ ăn là , dù thì cũng chẳng nấu gì.”
“…!”
Giản Dao xoay phòng khách, xuống ghế sofa, lấy điện thoại xem.
Ảnh đại diện của Phó Thịnh Niên là một màu đen, tên chỉ đúng một chữ “Phó”, tài khoản vẫn yên lặng trong danh sách bạn bè của cô, gần như chẳng mấy khi nhắn tin.
Cô nhấn ảnh đại diện, chuyển đến cửa sổ trò chuyện, trong lòng do dự nên hỏi thử xem đang ở .
Mới gõ một chữ, chuông cửa vang lên.
Cô đặt điện thoại xuống, hướng về phía bếp gọi lớn:
“Tớ mở cửa nhé!”
Rồi liền bước nhanh về phía cửa chính.
Giản Dao qua mắt mèo cửa xác nhận đúng là Phó Thịnh Niên đang ngoài, liền mở cửa ngay.
“Anh đến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-58.html.]
Phó Thịnh Niên cầm một bó hoa trong tay, chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Cô đưa tay định nhận lấy hoa, nhưng nghiêng , cầm hoa bước thẳng nhà.
“Cho Cố tiểu thư đấy.”
Khóe môi Giản Dao khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ, từng tặng cô hoa nào.
Phó Thịnh Niên tiện tay đặt bó hoa lên bàn trong phòng khách, , khuôn mặt nhỏ đang chút bất mãn của cô, bước tới, giơ tay kéo cô ôm lòng.
Chiều cao của hai cách biệt khá lớn, cao 1m87, cô chỉ cao đến vai . Anh cúi đầu, cằm chạm nhẹ lên trán cô.
Anh bật khẽ, “Đợi đến sinh nhật em, thứ nhận sẽ chỉ là hoa, đảm bảo.”
Nói , hôn nhẹ lên trán cô. Ban đầu chỉ định như , nhưng ánh mắt lướt xuống, thấy đôi môi ngọt ngào mê hoặc của cô, liền nhịn cúi đầu hôn cô thật sâu.
Cố Tương bưng một đĩa đồ ăn từ bếp , đến nơi thấy Phó Thịnh Niên đang ôm Giản Dao hôn .
Cô sững , rón rén .
Không ngờ phía là Thẩm Dịch đang tới, cô đ.â.m sầm n.g.ự.c , ôm lấy luôn, cằm gác lên vai cô, mặt dày trêu chọc:
“Anh nhé, từ bạn bè bắt đầu, chứ bắt đầu.”
Tim cô khẽ run lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Nói là bắt đầu từ bạn bè, đừng đà lấn tới.”
Thẩm Dịch hừ nhẹ, “Dù gì sớm muộn gì em cũng là của thôi.”
“Lời đừng chắc quá, bản cô nương dễ theo đuổi .”
Cô gạt tay đang vòng qua eo , dùng vai hích một cái. Thẩm Dịch “á” lên một tiếng, ôm cằm đụng đau, trừng mắt cô:
“Em mạnh tay quá, chỉ ôm em một chút thôi mà.”
“Đáng đời.”
Cố Tương đặt đĩa đồ ăn lên bàn kính ven tường, tạm thời định mang ngoài. Nhớ đến cảnh bắt gặp, khóe môi cô cong lên, từ tận đáy lòng thấy vui cho Giản Dao.
Con ngốc đó thích Phó Thịnh Niên mười năm, chịu ít lạnh nhạt, khổ sở đủ điều, cuối cùng thì cũng hồi đáp.
“Cười ngốc cái gì ?” Thẩm Dịch nghiêng đầu cô “Món xào xong mang , mang gì?”
Anh tiện tay cầm lấy đĩa đồ ăn Cố Tương để xuống, định mang ngoài, nhưng cô kéo , lắc đầu với .
“Đừng vội.”
“Sao thế?”
“Đừng hỏi, chút nữa .”
“Anh chịu , em tính để đói c.h.ế.t ?” Thẩm Dịch hất tay cô , bưng đĩa thức ăn bước thẳng phòng khách.
Cố Tương vội vàng theo, cứ nghĩ sẽ thấy cảnh Giản Dao và Phó Thịnh Niên ôm hôn hít, ai ngờ giờ phút hai đang ngay ngắn sofa, đúng kiểu nghiêm túc.
Chỉ là… mặt Giản Dao đỏ ửng.
Thẩm Dịch vô tâm để ý bầu khí vi diệu giữa hai . Anh bận rộn bưng hết đồ ăn bàn, bốn cùng xuống ăn tối.
Ăn xong, Cố Tương định mở quà, Thẩm Dịch chỉ đồng hồ treo tường, nhắc:
“Chín rưỡi , đến lúc .”
Giản Dao ngạc nhiên: “Còn tăng hai ?”
Thẩm Dịch đắc ý: “Tới câu lạc bộ, chuẩn cho Cố Tương một bữa tiệc nhỏ.”
“Đông ?”
“Không đông, quen.”
Biết Giản Dao phận đặc biệt, cũng tổ chức tiệc quá lớn.
Ra khỏi khu dân cư, Giản Dao cùng xe với Phó Thịnh Niên. Qua gương chiếu hậu, cô thấy Cố Tương Thẩm Dịch kéo lên xe khác, liền thì thầm:
“Hình như Cố Tương và Thẩm Dịch gì đó thật.”
Phó Thịnh Niên liếc cô, thấy cô vẫn thắt dây an , liền nghiêng gần.
Khoảnh khắc , đến gần, chỉ cần nghiêng đầu là đầu mũi sẽ chạm má cô.
Cô nín thở, sống lưng căng cứng, tưởng rằng hôn , ai ngờ giây , chỉ vươn tay lấy dây an bên cạnh cô, kéo qua cài .
“…”
Thôi .
Là cô tưởng bở .