Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 57.

Cập nhật lúc: 2025-08-04 01:39:34
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh mau rời khỏi đây , chúng đừng gặp nữa.” Giản Dao dứt khoát , cho Đường Tiêu bất cứ cơ hội phản bác nào.

Gương mặt đàn ông vốn luôn ôn hòa, giờ phút dần dần trở nên u ám.

“Vốn dĩ cô chính là loại đàn bà rẻ mạt như ?” lạnh lùng .

Giản Dao tức giận đến mức thở nổi.

“Anh gì cơ?”

“Sợ ảnh chụp với cô lộ , là vì Phó Thịnh Niên hiểu lầm đúng ? Anh đối xử với cô như thế, cô vẫn chịu rời xa , nếu là tự hạ thấp bản thì là gì?”

Lời của Đường Tiêu là trong cơn giận .

Giận vì Giản Dao rõ.

Lời dứt, ăn thêm một bạt tai.

Anh lạnh, gật đầu: “Được thôi, . Hy vọng đến một ngày nào đó, cô đừng lóc chạy đến tìm .”

Nhìn Đường Tiêu tức giận đập cửa bỏ , Giản Dao mặt trắng bệch ngã phịch xuống sofa.

Khóc lóc tìm ?

Thật là nực .

Lúc , điện thoại Phó Thịnh Niên nhận một tin nhắn đa phương tiện từ một lạ. Anh mở xem, là mấy tấm ảnh.

Giản Dao và Đường Tiêu ôm .

Sắc mặt trầm xuống, lập tức gọi lạ đó, nhưng đối phương tắt máy.

Anh chằm chằm mấy tấm ảnh một lúc, tâm trạng vô cớ bực bội.

Anh gọi Điền Dã , bảo điều tra thông tin điện thoại . Xử lý xong việc trong tay, rời khỏi công ty, lái xe đến nơi Giản Dao đang phim.

Học viện Mỹ thuật khá xa, gần như khỏi vành đai ba. Giao thông quá đông, nhưng đang là giờ nghỉ trưa nên cổng trường nhiều , các hàng quán lân cận cũng đông nghịt.

Anh tìm một chỗ đậu xe trường.

Đến phòng nghỉ của Giản Dao, thấy trợ lý Kiều Muội đang mơ màng ghế ngoài hành lang, còn cửa phòng thì đóng kín mít. Trong đầu liền hiện lên mấy tấm ảnh Giản Dao và Đường Tiêu ôm .

Sắc mặt lạnh , bước tới, tay nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn mở.

Trước mắt là cảnh Giản Dao đang ngủ trưa sofa, đắp một chiếc chăn mỏng màu lam xám, nhắm mắt .

Anh quanh phòng nghỉ nhỏ, ngoài Giản Dao ai khác.

Cách bố trí trong phòng trùng khớp với nơi trong tấm ảnh.

gặp Đường Tiêu tại đây, còn mật ôm như .

Ánh mắt lạnh hẳn, bước trong, nhẹ nhàng đóng cửa .

Anh đến mặt cô, cúi xuống cô từ cao.

Chăn mỏng, cô dường như lạnh, giấc ngủ cũng yên, chân mày nhíu .

Phó Thịnh Niên xuống bàn đối diện, mặt mày âm trầm, lặng lẽ cô.

Giản Dao mơ mơ màng màng ngủ hai mươi phút, tiếng chuông báo thức hẹn , tình nguyện mở mắt , đập mắt là Phó Thịnh Niên đang ngay bàn , ánh mắt u tối cô.

Cô giật , đó khẽ , “Anh đến lúc nào ?”

Cô với tay tắt chuông báo thức, dậy, thuận tay gấp chăn để sang một bên, ánh mắt khẽ lướt qua .

Trên cổ tay trái của đeo chiếc đồng hồ mà năm cưới cô tặng, đầu tiên cô thấy đeo nó.

Vì là quà cô tặng, tâm trạng cô bất giác lên.

Cô chủ động ôm lấy cổ Phó Thịnh Niên, xuống đùi , “Anh đến gọi cho em một tiếng?”

Người đàn ông nghiêng đầu cô, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ.

“Sao thế? Sợ bất ngờ xuất hiện, phá hỏng chuyện của em ?”

Câu khiến Giản Dao ngẩn .

“Ý là gì?”

Phó Thịnh Niên nhếch môi , nụ mang theo vẻ lạnh lùng, ánh mắt cô cũng trở nên phức tạp.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Không ý gì cả.”

Nói xong, dậy, thuận tay đẩy cô một cái.

kịp phản ứng, ngã nhào lên ghế sofa, vai va mạnh tay vịn gỗ, đau đến mức bật một tiếng rên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-57.html.]

“Anh ?”

Cô ngơ ngác , “Anh uống nhầm thuốc ?”

Tối qua còn ôm hôn cô mãi buông, hôm nay như biến thành khác.

Rốt cuộc cô chọc gì nữa đây?

“Em và Đường Tiêu… còn gặp ?” Phó Thịnh Niên trầm giọng hỏi.

Tim Giản Dao thót một cái, cô mím môi, bất an đáp: “Không .”

“Thật ?”

Anh xổm xuống mặt cô, bàn tay to lớn từ từ đưa lên, bóp lấy cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng miết qua môi cô, giọng trầm thấp mang theo áp lực nặng nề:

“Nơi từng đàn ông khác chạm ?”

Giản Dao cảm thấy cằm như sắp bóp nát, đau đến mức cau mày.

“Không .”

Ngoài Phó Thịnh Niên, từng đàn ông nào khác chạm cô.

Bao nhiêu năm nay, cô luôn giữ .

Anh đầu tiên của cô là dành cho , thế mà hỏi cô những lời như .

“Không thì .”

Phó Thịnh Niên buông tay , mặt cảm xúc dậy, bước về phía cửa.

Thấy tay đặt lên tay nắm cửa, Giản Dao vùng dậy, chạy theo.

“Lúc nãy ý gì?”

Người đàn ông , gương mặt trắng trẻo thanh tú của cô, trong đôi mắt long lanh ánh nước, ửng đỏ. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt má cô:

“Không cả, ngoan ngoãn phim .”

Giản Dao ngây .

Không hiểu nổi rốt cuộc Phó Thịnh Niên đang .

Tâm trạng thật quá bất thường .

Sau khi Phó Thịnh Niên rời , một lúc Giản Dao mãi mới hồn.

Chiều hôm đó cô phim mất tập trung.

Chờ đến khi kết thúc, cô thấy điện thoại cuộc gọi nhỡ từ Cố Tương, liền gọi .

Cố Tương hẹn cô tối nay đến nhà ăn cơm, còn nhắc cô đừng quên mang theo quà.

Lúc đó cô phản ứng kịp, đến khi cúp máy mới nhớ hôm nay là sinh nhật của Cố Tương.

Rời khỏi phim trường, cô đến trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật cho Cố Tương.

Sau một hồi dạo quanh, cô để ý đến một chiếc túi phiên bản giới hạn, đang định nhờ nhân viên gói thì nhanh tay hơn, chỉ chiếc túi :

“Chiếc đó, lấy.”

theo bàn tay trắng trẻo , là một cô gái trẻ, dáng cao, tóc ngắn đến tai, đội mũ nồi, từ đầu đến chân đều là đồ hiệu giới hạn, ăn mặc cực kỳ thời thượng.

“Giản tiểu thư? Không ngờ gặp cô ở đây, thật trùng hợp.” Cô gái mỉm chào.

Giản Dao sững .

là Tiêu Điềm, cô quên ? Cô từng đại diện cho thương hiệu thời trang nữ thiết kế.”

nhắc nhở mới nhớ , đây chính là nhà thiết kế của thương hiệu nữ MOLO mà cô từng gương mặt đại diện, cũng là ái nữ cưng chiều nhất của ông chủ MOLO.

là trùng hợp.” Giản Dao mỉm đáp .

“Cô đến mua túi ?”

Cô gật đầu, “Chọn quà sinh nhật cho bạn.”

“Chiếc lúc nãy là cô để ý ?”

“Nếu cô thích thì cứ lấy , chọn cái khác.”

Tiêu Điềm khoát tay, “Không , cô mà, để cô.”

Chưa kịp gì, Tiêu Điềm gọi nhân viên đưa túi cho cô, còn định trả tiền giúp, là quà tặng.

“Không cần , tự trả .”

Tiêu Điềm mật khoác tay cô, hì hì :

“Khách sáo gì, chúng là bạn mà.”

Loading...