Thoát Khỏi Số Mệnh Nữ Phụ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:21:17
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Dù thế nào, Giang Di cũng là người nhà họ Giang. Hai người đừng ở đây gây rối nữa."
Giọng Giang Nam không lớn, nhưng từng chữ như đinh đóng cột, khẳng định tôi đúng là loại vong ân bội nghĩa.
Bà già kia thấy Giang Nam lập tức đập đùi, kêu lên: "Cậu Giang, cậu phải làm chủ cho lão thân với!"
Giang Nam mới về nước, lẽ ra họ không nên biết anh ta mới phải. Anh ta định đưa tôi ra sau lưng che chở, tôi lại đứng yên không nhúc nhích.
Nếu vừa rồi tôi để mặc cho vợ chồng nhà họ Tần nói gì thì nói, không phản kháng, chỉ biết im lặng chịu nhục, thì lúc này Giang Nam bước ra hẳn sẽ giống như vị cứu tinh từ trời giáng xuống, tôi thể nào cũng sẽ nhào tới tìm sự che chở.
Nhưng tôi đã khác. Cục diện vừa rồi là do chính tôi lật lại. Giờ Giang Nam xuất hiện, không thể nói là vô dụng, nhưng giá trị lại giảm đi rất nhiều.
Hai ông bà kia nói với Giang Nam mấy câu qua lại, cuối cùng Giang Nam đồng ý trả nợ cho con trai họ.
"Không được đâu!" Tôi liên tục từ chối, "Cậu Giang, bao năm qua tôi đã tiêu tốn của nhà họ Giang quá nhiều, không thể để nhà họ Giang vì tôi mà tốn thêm nữa!"
Nếu để Giang Nam trả nợ thay, món nợ này tôi cả đời cũng không trả hết được.
Giang Nam quả nhiên biến sắc, đưa tay bóp cằm tôi: "Đến tiếng 'anh' mà em cũng không gọi nữa à?"
Tôi chỉ cảm thấy cằm mình như bị rắn độc cắn trúng, đến thở cũng khó.
"Cậu Giang, buông tay đi thì hơn."
Giọng nói quen thuộc vang lên không xa, rồi một bàn tay lớn kéo tôi ra phía sau.
Mùi trà đen dễ chịu từ người Quý Vân khiến tôi lần đầu tiên thấy mình có điểm tựa.
"Cặp vợ chồng này từ trước đến nay chưa từng làm tròn nghĩa vụ nuôi dưỡng Giang Di, giờ lại đến đây đòi tiền, chẳng phải là bắt cóc trắng trợn sao? Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sắp tới nơi."
Hai ông bà nghe tới cảnh sát thì bắt đầu hoảng hốt, quay sang nhìn Giang Nam đầy cầu khẩn: "Cậu Giang, hồi trước không phải nói như vậy đâu mà..."
Quả nhiên, hai người này là do Giang Nam sai đến!
Tại sao? Chỉ để tôi nảy sinh cảm giác cần dựa dẫm vào anh ta, từ đó dễ dàng bị thao túng sao?
Sắc mặt Giang Nam sầm lại, ánh mắt gắt gao nhìn tôi: "Giang Di, anh không có mặt, em lại đi tìm đàn ông bên ngoài..."
Lời này, khó nghe thật.
"Cậu Giang, Quý Vân là bạn trai tôi."
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Giang Nam rõ ràng tối sầm. Tôi lén dùng ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Quý Vân, cầu mong anh chịu phối hợp.
Khi tôi đang lo Quý Vân sẽ đẩy tôi ra, anh đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự yên lòng.
"Hắn chẳng qua chỉ là đứa con hoang, em dựa vào hắn?"
Giang Nam đúng là điên thật rồi, mà cũng dám nói thẳng ra câu đó!
Chuyện Quý Vân là con ngoài giá thú, là điều cấm kỵ trong giới. Quý Vân trở thành con riêng, hoàn toàn là do số phận trêu ngươi.
Cha mẹ anh yêu nhau từ hồi đại học. Nhưng nhà họ Quý quyền thế ngút trời, không cho phép cha anh cưới người không có gia thế. Bà nội thậm chí còn dùng cái c.h.ế.t để uy hiếp. Cha anh đành chia tay mẹ anh, lấy tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối. Nhưng ông không hề biết rằng, khi chia tay, mẹ anh đã mang thai.
Mãi đến năm anh mười tám tuổi, mẹ anh mắc bệnh hiểm nghèo, cha anh mới biết mình còn có một đứa con trai. Sau này, anh về lại nhà họ Quý, cha anh tuyên bố rõ ràng: ai dám nhắc đến hai chữ "con hoang", tức là đối đầu với cả nhà họ Quý.
Bây giờ Giang Nam dám nói ra câu đó... tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra cái kết của nhà họ Giang rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoat-khoi-so-menh-nu-phu/chuong-4.html.]
"Anh ấy là người tốt, Quý Vân rất tốt! Anh ấy lương thiện, can đảm, có tài... điều tôi yêu quý là chính con người anh ấy! Tôi không quan tâm xuất thân của anh ấy. Từ khoảnh khắc anh ấy xuất hiện, tôi đã biết: chính là người tôi muốn nắm tay đi hết cuộc đời."
Lời tỏ tình của tôi khiến cả Quý Vân lẫn Giang Nam đều sửng sốt. Nhưng tôi nói thật lòng.
"Giang Nam, anh tự xưng là người anh tốt nhất của tôi. Bây giờ em gái anh tìm được người mình yêu, chẳng lẽ anh không nên chúc phúc sao?"
Lời tôi vừa dứt, Giang Nam rõ ràng run rẩy. Gương mặt điển trai vặn vẹo từng chút, gân xanh nổi lên, cả người như quái vật sắp hóa hình.
Người bệnh tâm lý như anh ta, ngay cả thần kinh mặt cũng rối loạn. Tôi lùi về sau, nép sau Quý Vân, lần này là thực sự có chút sợ hãi.
"Mèo con không nghe lời... anh đã cứu em, em lại đi tìm chủ nhân khác."
Giang Nam lẩm bẩm, từng bước tiến về phía tôi. May mà Quý Vân đứng chắn phía trước.
Giang Nam không cam tâm, bất ngờ vòng sang bên như định giành người, Quý Vân liền tung một cú đấm, Giang Nam yếu ớt lập tức bị đánh bật, ngã nhào ra đất.
Hèn gì mấy hôm trước tôi nhờ Quý Vân tìm huấn luyện viên dạy tự vệ, anh lại cười bảo "việc nhỏ".
Thì ra anh vốn đã mạnh thế này.
Giang Nam nằm dưới đất, tay nắm chặt, hung hăng lau vết m.á.u bên mép, ánh mắt hằn học như muốn g.i.ế.c người. Quý Vân đối mặt với anh ta, không chút sợ hãi, còn giãn xương giãn cốt như sẵn sàng tiếp chiêu.
Lúc này, cảnh sát đến nơi.
Sau khi lấy lời khai ở đồn, Quý Vân sợ tôi gặp nguy hiểm nên bảo tôi về nhà anh tạm lánh.
"Tôi không có ý gì khác, chỉ thấy hôm nay em gặp toàn người không bình thường. Ở bên tôi chắc an toàn hơn, đừng nghĩ nhiều."
Tôi còn mừng không kịp nữa là, ai lại từ chối một anh cao mét tám lăm, đánh nhau giỏi như thế chứ?
Trên đường về nhà Quý Vân, tôi áy náy nói: "Anh... xin lỗi, chuyện tôi tỏ tình trước đó... giống như đang ép buộc anh vậy..."
"Em là con gái, có thể nghĩ ra cách xử lý tình huống nhanh đến thế, đã rất giỏi rồi."
"Nếu thấy áy náy, lát nữa pha cho tôi ly hồng trà là được."
Tôi nghe vậy, khóe miệng cong lên. Pha trà? Đó là sở trường của tôi mà.
Nhà Quý Vân gần công ty, phong cách bài trí cực kỳ tối giản, không có một món đồ dư thừa. Chính vì vậy, tấm ảnh trên kệ tủ càng thêm nổi bật.
Giữa ảnh là Quý Vân thời thiếu niên, bên cạnh là một cô bé nhỏ tuổi hơn.
"Em gái tôi. Năm đó mẹ tôi tái hôn với chú Tống, con bé là con của hai người họ."
Khi anh nói đến đây, ánh mắt thoáng buồn, rõ ràng từng có chuyện không vui xảy ra.
"Mỗi lần nhìn em, tôi lại nhớ tới em gái. Nhưng em nhanh trí hơn con bé nhiều. Nếu năm đó em gái tôi cũng như em, chắc đã không đến mức... bị bạo lực học đường..."
Tim tôi như lệch một nhịp, dường như có điều gì đó vừa khớp lại. Tôi từng nghe nói, Giang Nam đi du học là vì một vụ bạo lực học đường dẫn đến c.h.ế.t người.
Còn tôi, lúc xin vào công ty Quý Vân, điều kiện không nổi bật, thế mà anh lại phá lệ nhận tôi, chỉ vì tôi là người nhà họ Giang.
Quất Tử
"Vậy nên, em không cần áy náy chuyện nhận anh là bạn trai. Bởi vì ngay từ đầu, tôi tiếp cận em cũng chẳng hề trong sáng gì."
Quý Vân thẳng thắn đến mức khiến tôi bất ngờ. Tôi ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ tiêu hóa mọi chuyện.
Thảo nào Quý Vân làm việc điên cuồng như vậy. Thì ra là vì anh muốn dùng năng lực của bản thân, để được nhà họ Quý công nhận, rồi từng bước có đủ thực lực hủy diệt nhà họ Giang.
Trong nguyên tác, chỉ nói Quý Vân vừa gặp đã yêu Giang Dụ, nhưng chưa từng hé lộ những chi tiết này. Chẳng lẽ dưới cái vỏ truyện ngôn tình kia, còn có một sự thật khác đang chờ được phơi bày?