Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 95: Bán đi.
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:40:32
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên Lại Đầu Quang Côn là kẻ an phận, cả ngày lang thang khắp thôn, nhai nhảm chuyện thị phi.
khi Lâm Khinh Hàn giáo huấn, dám dây dưa đến Nương và nữ nhi của Văn Tri Tuệ nữa.
Hắn chỉ khăng khăng rằng ngủ với Lâm Nha, và chẳng bao lâu nữa sẽ cưới nàng.
Những lời nhiều , chuyện giả cũng hóa thành thật.
Hiện tại trong thôn ít lời đồn thổi về Lâm Nha.
Đặc biệt là tình cảnh nhà họ Lâm bây giờ, chừng ngày nào đó sẽ bán Lâm Nha để đổi lấy lương thực.
Lúc Lâm Kim Quý tìm đến Lại Đầu Quang Côn.
Đương nhiên là khiến đều ngoái , cũng lên tiếng trêu chọc.
“Chà, nhà các ngươi sẽ thật sự gả Lâm Nha cho tên Lại Đầu chứ.”
“Thế thì đúng là quá hời cho tên quang côn c.h.ế.t tiệt .”
Đây là chuyện vẻ vang gì, sắc mặt Lâm Kim Quý tự nhiên khó coi.
vẫn chẳng thiện ý gì với Lại Đầu Quang Côn: “Ngươi theo .”
Nói xong liền lưng bước .
Tên Lại Đầu Quang Côn mừng rỡ theo.
Đến chỗ vắng , sốt ruột hỏi: “Thế nào , nhà ngươi đồng ý gả Lâm Nha cho ?”
Lâm Kim Quý lạnh lùng : “Hai lượng sính lễ, và ba bao lương thực.”
Nụ mặt Lại Đầu Quang Côn thu vài phần, hừ lạnh: “Sao ngươi cướp luôn , chỉ là một nha đầu non choẹt như , ngươi dám đòi hai lượng bạc, ba bao lương thực.
Ngươi bán nha hành một lượng bạc là may mắn lắm , năm nay mạng rẻ mạt ngươi ? Một lượng bạc, một bao lương thực, thích bán thì bán, bán thì thôi.”
Lâm Kim Quý tức giận vô cùng, mắng: “Ngươi đừng voi đòi tiên, một lượng bạc và một bao lương thực đều thể ít hơn.”
“Được, thì cả nhà ngươi cứ c.h.ế.t đói !”
Lâm Kim Quý hừ lạnh: “Ta tin ngoài ngươi , còn ai nàng nữa.”
Hắn bỏ .
Lại Đầu Quang Côn do dự hết đến khác, nhưng vẫn giữ .
Trong tay chỉ một lượng bạc, đó còn hai lượng, nhưng Lâm Khinh Hàn đ.á.n.h gãy xương, chi phí nối xương hết hơn một lượng.
Hơn nữa ba bao lương thực là quá nhiều, hiện tại trong nhà chỉ còn bốn bao, đưa ba bao, thì và cha Nương già đều sẽ c.h.ế.t đói.
Có điều trong tay cha Nương , bấy nhiêu năm chắc chắn còn để dành chút tiền mua quan tài.
Lâm Kim Quý về nhà, càng càng mất tự tin, bụng đói kêu ùng ục.
nếu chỉ đổi một lượng bạc, một bao lương thực, thì quả thực là quá ít.
Hắn về thương lượng với cha Nương .
Lúc về đến nhà, Lâm Nha vẫn sàn nhà trong phòng.
Tô Vân và Lâm Lão Nhị đều mong ngóng , l.i.ế.m đôi môi khô khốc hỏi: “Thế nào ? Đã lấy bạc và lương thực ?”
Lâm Kim Quý thở dài một , lắc đầu : “Lại Đầu Quang Côn chỉ bằng lòng đưa một lượng bạc và một bao lương thực.”
Tô Vân và Lâm Lão Nhị đều tức giận, mắng: “Hắn ý gì? Tưởng nha đầu nhà chỉ thể gả cho thôi ? Thật là liêm sỉ, còn ít hơn đó!”
Lâm Lão Nhị lạnh lùng : “Nếu , thôi thì bỏ , vốn dĩ cũng gả nữ nhi cho một như !”
Vừa đúng lúc Lâm Nha tỉnh .
Nàng câu của Cha, kích động : “Cha, cha con bán cho tên Lại Đầu đó.”
Lâm Lão Nhị, Tô Vân và cả Lâm Kim Quý đều im lặng, nàng.
lúc , Lâm Kim Phú tối sầm mắt ngã lăn đất, khiến mấy giật .
Tô Vân lo lắng : “Đứa bé chắc chắn là đói đến ngất , giờ đây, hu hu hu.”
Hiện giờ trong nhà còn thứ gì thể ăn .
Chẳng lẽ cả nhà thật sự chỉ thể c.h.ế.t đói ?
Lâm Nha cũng đói đến khó chịu, nàng nức nở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-95-ban-di.html.]
“Có ai ở nhà ? Chuyện vẫn còn thương lượng , một lượng bạc thêm hai bao lương thực thì ?”
Ngoài nhà truyền đến giọng âm hồn bất tán của Lại Đầu Quang Côn.
Lâm Nha cứng đờ, sợ hãi run rẩy.
Tô Vân im lặng, Lâm Kim Quý cũng im lặng.
Lâm Lão Nhị : “Hai lượng bạc, hai bao lương thực, nếu ngươi cút , chuyện cần bàn cãi!”
Lại Đầu Quang Côn gãi tai gãi má, xuyên qua cửa sổ, liếc thấy Lâm Nha đang đất, thèm thuồng l.i.ế.m môi, : “Được, , lập tức về nhà lấy bạc.”
Hắn nhịn nữa, đại trượng phu thì cứ về hỏi cha Nương lấy thêm một lượng bạc.
Lâm Nha sắc mặt trắng bệch đất, trong lòng chỉ còn sự tuyệt vọng.
Trong phòng im lặng như c.h.ế.t chóc.
Tiếng nấc của Tô Vân phá vỡ sự tĩnh lặng, thị thở dài: “Đừng trách cha Nương , nếu bán ngươi , cả nhà đều c.h.ế.t đói, ngươi cũng sẽ c.h.ế.t đói, ngươi theo , ít nhất còn miếng cơm mà ăn.”
Rất nhanh Lại Đầu Quang Côn .
Đi cùng còn cha Nương .
Cái đầu lở loét của là di truyền từ cha , hai họ chỉ duy nhất một đứa nhi tử .
Hai bao gạo thô đủ cho nhà họ ăn lâu, còn hai lượng bạc, cũng thể cầm cự một thời gian dài.
Ba mừng rỡ bước nhà, hai bao lương thực liền khiêng đặt xuống đất.
Lâm Kim Quý theo sự hiệu của Tô Vân tiếp nhận hai lượng bạc.
“Người thì chúng mang đây, Lâm Nha chính là nhà chúng .”
“Chắc nhà các ngươi cũng bạc để gả nữ nhi, tên Lại Đầu nhà cũng lớn tuổi , bữa tiệc rượu sẽ tổ chức nữa.”
“Chuyện , lát nữa sẽ với Lý Chính một tiếng, chúng ai phép hối hận nữa.”
Lâm Nha vẫn mềm nhũn đất, nước mắt lã chã rơi xuống.
Có lương thực và bạc, trong mắt Lâm Kim Quý thoáng hiện vài phần vui mừng.
Tô Vân thì đỏ hoe mắt, cố gắng gượng dậy, : “Có mấy chuyện, vẫn dặn dò một chút, Lâm Nha nhà tuổi còn nhỏ, kinh nguyệt đến, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Gà Mái Leo Núi
Bây giờ về nhà các ngươi, chính là nhà các ngươi , nếu các ngươi lòng, thì nuôi dưỡng thêm hai năm nữa, may vài năm nữa trưởng thành, còn thể sinh cho nhà các ngươi một trai một gái nối dõi tông đường.”
Những gì thị thể chỉ thôi.
Nếu cả nhà sắp c.h.ế.t đói, thị nỡ bán Lâm Nha cho Lại Đầu Quang Côn?
Tất cả đều là do tiện nhân Tống Vũ Dung gây .
Nếu thị bày cái chủ ý tồi tệ đó, cả nhà liên lụy đến mức ?
Lại Đầu Quang Côn hề hề : “Nhạc mẫu ngươi cứ yên tâm, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với Lâm Nha.”
Tô Vân nghẹn ứ nơi cổ họng, nên lời.
Chỉ thể trơ mắt Lâm Nha Lại Đầu Quang Côn kéo .
Lâm Nha lòng như tro nguội, đói đến mức chẳng còn sức lực, ngay cả tiếng cũng thốt .
Lâm Lão Nhị thở dài một , : “Tổng cộng cũng còn hơn là tất cả đều c.h.ế.t đói ở nhà.”
“Ta nấu cơm.”
Lâm Kim Quý giao hai lượng bạc cho cha Nương , xoay khỏi phòng.
Tô Vân lóc, nức nở : “Ngươi xem, Lâm Nha nó còn đường sống ? Lại Đầu Quang Côn, chính là một tên súc sinh.”
Lâm Lão Nhị mặt vô cảm : “Sớm muộn gì cũng đường sống, ít nhất là nàng cứu tính mạng của cả nhà.”
Tô Vân nghiến răng nghiến lợi : “Đợi chúng khỏe , nhất định phân gia!”
Lâm Nha đưa về nhà Lại Đầu.
Đây là đầu tiên nàng đến nhà .
Căn nhà hợp với vẻ ngoài của Lại Đầu Quang Côn, mặc quần áo rách nát, cái đầu lở loét, thì vẻ luộm thuộm, nhưng nhà gọn gàng sạch sẽ.
Lâm Nha họ đỡ xuống ghế.
Lại Đầu Quang Côn và cha Nương , Lão Lại Đầu và Lưu Thị, ba cứ mặt nàng mà nàng.