Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 51: Tranh Cãi
Cập nhật lúc: 2025-11-10 10:57:33
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Khinh Hàn trông vẻ đáng thương sang Lý Chính.
“Xin ngài nhất định chủ cho Nương con ! Nương con thực sự còn đường sống !”
Lý Chính lúc chỉ tát c.h.ế.t cả nhà .
Chính là do bọn họ gây bao nhiêu chuyện, thôn Lão Hòe mất hết thể diện.
Hắn giận dữ : “Đi, đến nhà Lâm Lão Đại!”
Vương Bộ đầu : “Ta đưa các lên núi xem xét tình hình , bên của ngài cần hỗ trợ chứ?”
Lý Chính vội vàng : “Vậy thì phiền Vương Bộ đầu nữa!”
Vương Bộ đầu gật đầu, dẫn theo đám nha dịch rời .
Lý Chính dĩ nhiên là để ngoài thấy chuyện trong thôn.
Vương Bộ đầu thấu hiểu nhân tình thế thái, Lý Chính giờ đây trong lòng vô cùng cảm kích.
Lý Chính gọi thêm vài nam tử khỏe mạnh trong thôn, cùng Lâm Khinh Hàn đến nhà họ Lâm.
Lâm Kim Tài áp giải, lúc mặt mày mếu máo, trông đáng thương.
Giác Ngộ theo sát phía Lâm Khinh Hàn.
Gà Mái Leo Núi
Y phát hiện sắc mặt Lâm Khinh Hàn tái nhợt, bước chân phù phiếm, hẳn là đang gắng gượng.
Chuyện tiếp nối chuyện , nàng đương nhiên thể an tâm dưỡng thương.
Thịt thơm bay khắp nơi trong thôn.
Lâm Khinh Hàn mím môi, chỉ thể thầm cầu nguyện trong lòng rằng những ăn thịt sói đừng xảy chuyện gì.
Rất nhanh, họ đến ngoài nhà họ Lâm.
Bên trong nhà truyền từng tràng , mùi thịt thơm càng lúc càng đậm.
Lý Chính sầm mặt đạp tung cổng viện, bước .
Lâm Khinh Hàn và Giác Ngộ theo sát phía .
“Đại cô! Đại cô! Cha, Nương , ô ô, mau cứu , cứu với!”
Lâm Kim Tài về đến nhà la hét ầm ĩ.
Lâm Kim Bảo, Lâm Kim Quý, Lâm Nha, Lâm Đại Hoa và những khác đều bước khỏi chính sảnh.
Lâm Đại Hoa thấy Lý Chính, thấy Lâm Khinh Hàn, trong lòng chợt thót một cái.
Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt dẫn Lý Chính đến đây, nàng nhanh phát hiện ??
Còn thằng nhóc Lâm Kim Tài thối tha bắt?
Lúc , nàng vẫn còn giả vờ ngu ngơ, chỉ Lâm Khinh Hàn mắng: “Nha đầu tiện nhân, ngươi gây chuyện gì? Ngươi đ.á.n.h , đ.á.n.h cha ngươi, bây giờ còn bắt Kim Tài, ngươi đúng là đứa nghịch nữ bất hiếu!”
“Lý Chính, ngài chủ cho chúng ! Ngài nàng kìa, nhỏ tuổi mà gần gã nam tử rõ lai lịch , thấy liêm sỉ, quả là bại hoại phong khí, nhất định dạy dỗ nàng một trận!”
Ánh mắt Giác Ngộ lạnh lẽo chằm chằm nàng , y vẫn bên cạnh Lâm Khinh Hàn.
Lâm Khinh Hàn vốn chóng mặt, cơ thể yếu ớt còn thương, mắt cứ tối sầm , nàng dứt khoát phịch xuống đất, chỉ Lâm Đại Hoa, ngước lên Lý Chính.
“Lý Chính, nàng bức tử , đến giờ vẫn còn dựng chuyện, quả thực đẩy chỗ c.h.ế.t! Nàng là nữ nhân xuất giá, bại hoại danh tiếng của nữ nhi chồng trong thôn, nàng gả là cần đến sự sống c.h.ế.t của thôn hương nữa !”
Lý Chính mặt mày âm trầm : “Lâm Đại Hoa, ngươi là nữ nhân xuất giá thì bớt can dự chuyện trong thôn !”
Sắc mặt Lâm Đại Hoa lúc xanh lúc trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-51-tranh-cai.html.]
Lâm Khinh Hàn nhếch môi, tiếp: “Lý Chính, nàng còn dạy hư nhi tử trong thôn , đây đều là hương hỏa tương lai đấy, nhất định là nàng xúi giục Lâm Kim Tài, Lâm Kim Bảo hang núi trộm đồ! Quả thực là tội ác tày trời!”
Lâm Đại Hoa tức đến suýt ngửa .
Lý Chính càng nghĩ càng giận, chất vấn: “Lâm Kim Bảo, ngươi và Lâm Kim Tài hang núi trộm đồ của Nương con Văn Tri Tuệ ?”
Lâm Kim Bảo nghĩ là trộm, nếu là đồ của khác thì dám lấy.
Đây là đồ của Nương con Văn Tri Tuệ, chẳng là đồ của nhà bọn họ ?
Thế nên một cách hùng hồn: “Chúng trộm đồ!”
Lâm Khinh Hàn lạnh: “Lâm Kim Tài , chính là ngươi dẫn chúng hang, ngươi còn tè lên quần áo chúng .
Một tên trộm còn thi cử công danh ? Phẩm hạnh bại hoại thì thể tham gia khoa cử, ngày mai sẽ đến học đường với , để ngươi dù tiền nộp học phí cũng học!”
Lâm Kim Tài ngây , khi nào là Lâm Kim Bảo dẫn trộm đồ ?
Độc ác, thật độc ác, quá độc ác .
Lý Chính khỏi liếc Lâm Khinh Hàn thêm vài .
Lâm Kim Bảo quả nhiên dọa sợ, cuống quýt : “Ngươi bậy, , trộm đồ, ngươi là đường của , Nương ngươi là tam thẩm của , lấy đồ gọi là lấy, gọi là trộm! Hơn nữa dẫn Lâm Kim Tài .”
Không đ.á.n.h mà tự khai, lắm.
Lâm Khinh Hàn kìm nụ nơi khóe môi, nàng sang Lý Chính.
“Ngài , trộm đồ mà còn hùng hồn đến ! Điều là coi ngài gì! Ngài phán cha Nương hòa ly, đoạn tuyệt quan hệ với nhà bọn họ, lấy đồ của chúng , là trộm?”
Khóe miệng Lý Chính khẽ giật, thầm nghĩ: Không cần kéo để cáo mượn oai hùm, chỉ một ngươi thôi đủ mạnh .
Lâm Đại Hoa vội vàng : “Lý Chính , thấy chuyện chắc chắn hiểu lầm, dù Văn Tri Tuệ hòa ly với Lão Tam nhà , nhưng ba đứa trẻ vẫn mang huyết mạch của nhà , chúng cũng là vì cho bọn nó, đón chúng về ở.
Trên núi chẳng sói ? Chúng cũng lo lắng cho sự an nguy của chúng, cho nên mới mang đồ vật xuống núi.”
Lâm Khinh Hàn vỗ tay khen , nụ vô cùng rạng rỡ.
“Hài tử c.h.ế.t mới tìm sữa, nước mũi chảy đến miệng mới vứt bỏ. Thịt xuống nồi ngươi mới bảo là vì cho chúng ? Ngươi mang chân dê tặng cho nhà chồng, cũng là vì cho chúng ?
Nương con tay tấc sắt, ngươi mấy thứ đó là của chúng ?”
Lâm Đại Hoa đỡ nổi.
Lâm Khinh Hàn đắc ý : “Đồ vật của chúng , là của Giác Ngộ sư phụ, ngươi trộm đồ của khác thì ngươi còn lý lẽ gì!”
Lâm Đại Hoa như tìm thấy chứng cứ, hai mắt sáng rực : “Đồ vô liêm sỉ, ngươi còn ngươi và tên hòa thượng đầu trọc quan hệ! Các ngươi sống trong hang núi, đồ của ở trong hang?”
Lâm Khinh Hàn khạc một bãi nước bọt, mắng: “Đồ của bây giờ đang ở nhà họ Lâm, ngươi với quan hệ gì? Ngươi là trộm? Hay là ngươi quan hệ bất chính với ?”
Câu hỏi quả thật Lâm Đại Hoa á khẩu.
Lâm Khinh Hàn đầu, lập tức đổi sắc mặt, vẻ mặt đáng thương Lý Chính.
“Xin ngài nhất định chủ cho Nương con , thịt dê thịt hươu chắc chắn đang ở trong bếp, còn cái thiết bồn và một bao bột mì, một bao gạo thô, một hồ dầu, một hũ muối, đều là Giác Ngộ sư phụ cho chúng mượn.”
“Cái gì cái gì cái gì?” Mắt Lâm Đại Hoa trừng lớn.
“Gạo thô, hồ dầu, hũ muối nào cơ? Rõ ràng chỉ thịt dê, thịt hươu, bột mì và mấy con thỏ thôi!”
Lâm Khinh Hàn liên tục gật đầu.
“, đúng , còn thỏ nữa, Đa tạ ngươi nhắc .”
Nàng mặt dày vô sỉ : “Lý Chính, khám xét , chứng vật chứng đều đủ cả . Một con dê, một con hươu, hươu chúng ăn một chân, dê nàng mang một chân .
Còn một bao bột mì, một bao gạo thô, một hồ dầu, một hũ muối, mấy con thỏ...”