Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 50: Bắt Kẻ Trộm
Cập nhật lúc: 2025-11-10 10:57:32
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi bọn họ đến gần, Lâm Khinh Hàn liền lớn tiếng hô: "Ôi chao ôi, Lý Chính ngài cuối cùng cũng về , xảy chuyện , xảy chuyện ! Bị trộm , chỗ hang động của chúng trộm !"
Sau lưng Lý Chính còn của quan phủ theo.
Góc trán Lý Chính giật thót, hỏi: "Chuyện gì thế? Nơi nào trộm?"
Lâm Khinh Hàn bệt xuống đất bắt đầu .
"Không còn đường sống , còn đường sống a! Nương con vốn đáng thương đến mức chỉ thể ở trong hang động, bây giờ ngay cả thịt rừng và thỏ rừng do sư phụ Giác Ngộ tặng cũng trộm mất, y phục rách của chúng cũng tè lên. Không ngờ trong thôn chỉ thích dựng chuyện, chân dìm Nương con lồng heo, vu oan chúng gian tình với xuất gia, chân còn đẩy Nương con chỗ c.h.ế.t, thế thì sống nổi đây?"
Sắc mặt Lý Chính lúc vô cùng khó coi. Những quan sai phía , tất cả đều .
Trong đó Vương Bổ Đầu. Vương Bổ Đầu là rõ chuyện xảy với Lâm Khinh Hàn.
Lý Chính vội vàng : "Nếu quả thật chuyện như , nhất định sẽ ngươi chủ!"
Lâm Khinh Hàn nức nở : “Lý Chính ngài là , ngài công bằng chính trực, thấu hiểu đại nghĩa, đáng tiếc trong thôn quá nhiều, chỉ mong Nương con c.h.ế.t cho khuất mắt, ô ô ô.”
Gà Mái Leo Núi
Lý Chính nàng , quả thực một cái đầu như to thành hai.
Lâm Khinh Hàn sang Giác Ngộ, : “Mấy thứ khác quan trọng, mấy bộ quần áo rách nát của Nương con mất thì mất, đằng nào cũng còn đường sống, cần quần áo gì. Thú rừng cũng đáng ngại, dù vẫn thể săn , nhưng đại thiết bồn của Giác Ngộ sư phụ cũng lấy .
Ngài đó là thứ sư phụ ngài để , vốn dĩ ngài tạm thời đặt trong hang núi, ngờ cũng trộm.
Một ngoài như ngài ba bảy lượt giúp đỡ Nương con , còn cứu mạng, quả nhiên xuất gia từ bi, nhưng trong thôn quả thật độc ác, ngờ còn liên lụy đến cả Giác Ngộ sư phụ, ô ô ô.
Chỉ đành phiền ngài cuối, chờ khi Nương con c.h.ế.t, xin ngài giúp chúng thu liệm thi hài, thôn khói bụi mịt mù, chỉ sợ còn mang t.h.i t.h.ể Nương con ngâm lồng heo mất thôi.”
Quả thực cuộc sống dễ dàng, đành rèn luyện diễn xuất.
Lâm Khinh Hàn tuyệt đối sẽ cái trò lăn lóc ăn vạ thế .
Giác Ngộ nàng vài , thần sắc nghiêm nghị sang Lý Chính : “Cái thiết bồn khi các ngươi lên núi bắt gian cũng thấy, giờ nó mất , các ngươi chẳng lẽ nên cho một lời giải thích ?”
Giờ đây liên lụy đến ngoài, Lý Chính giải quyết riêng cũng .
Lâm Khinh Hàn như mới thấy Vương Bộ đầu, lập tức bật chạy về phía Vương Bộ đầu.
“Đại nhân, đại nhân ngài nhất định chủ cho Nương con !”
Vương Bộ đầu liếc Lý Chính, : “Khinh khi Nương góa con côi như thế , e là nhỉ?”
Chỉ qua mấy lời của Lâm Khinh Hàn, cũng hiểu đại khái sự tình.
Văn Tri Tuệ khi hòa ly, quả nhiên ngay cả một chỗ ở cũng .
Chỉ đành đưa ba cô nữ nhi đến ở trong hang núi, kết quả còn bầy sói tấn công.
May nhờ Giác Ngộ sư phụ cứu mạng.
Giác Ngộ sư phụ là xuất gia, với lòng từ bi, thấy Nương con họ khốn khổ nên săn giúp đỡ, sợ bầy sói tấn công thôn nên canh giữ núi.
Ai ngờ trong thôn mắt bẩn, vu khống sư phụ và Nương con họ gian tình.
Giờ còn trộm cả thịt thú rừng Giác Ngộ sư phụ săn cho Nương con họ, ngay cả thiết bồn của sư phụ cũng tha, thậm chí còn tè lên quần áo của .
Việc trong thôn chuyện g.i.ế.c nữ nhi để minh hôn, thể là do nhà đó thiếu đạo đức.
cả một cái thôn lớn, chứa nổi bốn Nương con , còn nhằm khắp nơi như , quả thực là...
“Bốn Nương con thật đáng thương.”
“ , đây chẳng là đoạn tuyệt đường sống của ? Nhìn cô bé kìa.”
Sắc mặt Lý Chính lúc xanh lúc trắng, trong lòng đầy rẫy lửa giận.
Kẻ trộm cắp quả thực đáng ghét, bại hoại danh tiếng của thôn .
“Ngươi đừng nữa, nhất định sẽ đòi công bằng cho ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-50-bat-ke-trom.html.]
Giọng Lý Chính dịu xuống, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn, xin tổ tông bé nhỏ đừng nữa.
Vừa là Lâm Khinh Hàn cố tình đợi ở đây.
Trước mặt nhiều như , ầm ĩ chuyện, đẩy lên đầu sóng ngọn gió .
Lâm Khinh Hàn ngưng , : “Không đòi công bằng cho , thú rừng là Giác Ngộ sư phụ săn, thiết bồn là của Giác Ngộ sư phụ, chúng chỉ mấy bộ quần áo rách thôi.
Lý Chính, chuyện ngài xử lý nghiêm túc. Giác Ngộ sư phụ trong thôn , dễ bắt nạt như Nương con . Y khắp bốn phương, nếu chuyện giải quyết thỏa đáng, chỉ cần y ngoài một câu, danh tiếng của thôn sẽ hủy hoại!”
Lời khiến đầu Lý Chính như vỡ .
Chẳng lẽ chỉ vì Nương con họ là trong thôn nên cần xử lý nghiêm túc ?
Lý Chính bây giờ chỉ giải quyết chuyện cho xong, trực tiếp hỏi: “Ngươi manh mối gì ? Ngươi là ai trộm ?”
Nha đầu khó đối phó như , chắc chắn là ai.
Lâm Khinh Hàn liên tục gật đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn, nhưng :
“Ta là ai.”
Lý Chính suýt nữa thì phát điên, giày vò đến cùng cực.
“Rốt cuộc ngươi ?”
Lâm Khinh Hàn lắc đầu, : “Ta thấy Lâm Kim Tài ôm chân dê khỏi thôn. Lát nữa nhà nào trong thôn nấu thịt thơm nhất, chính là nhà trộm thịt của nhà . Lý Chính, lát nữa ngài dạo một vòng quanh thôn, ngửi thử xem.”
Nàng canh ở cổng thôn bao lâu, thấy Lâm Kim Tài ôm chân dê rời khỏi thôn.
Lý Chính đau đầu : “Hôm nay chẳng hơn mười hộ gia đình nấu thịt ?”
Lâm Khinh Hàn cứ chằm chằm, hít sâu một , : “Vậy thì thẳng đến nhà Lâm Lão Đại!”
Vừa khéo lúc , Lâm Kim Tài về thôn.
Lâm Khinh Hàn chỉ , lớn tiếng hô: “Lý Chính, bắt lấy , thẩm vấn một phen!”
Lâm Kim Tài từ xa thấy cổng thôn nhiều , Lâm Khinh Hàn chỉ trỏ khiến sợ hãi nhảy dựng lên, lập tức co cẳng bỏ chạy.
Lâm Khinh Hàn nhặt một viên đá, ném tới.
Chỉ thấy chân Lâm Kim Tài mềm nhũn, tức khắc ngã sấp xuống đất.
Vương Bộ đầu liếc mắt một cái, liền hai bộ khoái bước lên bắt giải đến.
Lâm Khinh Hàn lớn tiếng quát: “Lâm Kim Tài, ngươi dám trộm đồ, chân dê từ ? Không thành thật khai báo sẽ tống đại ngục!”
Lâm Kim Tài sợ đến mặt mày tái mét, vội : “Ta , trộm đồ!”
“Còn dám chối cãi, kìa, quần áo ngươi còn dính đầy dầu mỡ và vụn thịt.”
Lâm Khinh Hàn lạnh, : “Chốc nữa quan binh sẽ khám xét nhà họ Lâm, nếu ngươi thành thật khai báo, lát nữa tội danh sẽ càng nặng hơn.”
Mặt Lâm Kim Tài tái nhợt vì sợ hãi, trông vẻ đáng thương.
Lý Chính nghiêm mặt : “Lâm Kim Tài, ! Rốt cuộc là chuyện gì? Chân dê ngươi lấy ở ? Phải chăng ngươi trộm?”
Lâm Kim Tài mếu máo : “Không trộm!”
Lâm Khinh Hàn hừ lạnh: “Vậy chắc chắn là ngươi tè lên quần áo chúng , cái chuyện thất đức đó, ngươi tin Lý Chính sẽ thiến ngươi !”
Lý Chính: “??”
Lý Chính nghĩ gì Lâm Khinh Hàn , tóm Lâm Kim Tài sợ đến mất vía.
“Ta , tè, là ca ca , là Lâm Kim Bảo tè,”