Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 49: Mời Khách Ăn Cơm
Cập nhật lúc: 2025-11-10 10:57:31
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Kim Bảo nhận lấy xâu tiền, nhưng Hà Xuân Hoa nỡ buông tay.
"Nãi nãi!"
Lâm Kim Bảo trừng mắt bà , chút thiếu kiên nhẫn.
"Được, , trả cho nàng ." Hà Xuân Hoa đau lòng buông tay, dặn dò: "Thịt ăn hết, ngươi mang đến thôn khác bán rẻ !"
"Biết ."
Lâm Kim Bảo cầm tiền khỏi phòng, đắc ý nhướng mày Lâm Kim Quý một cái, đưa cho Lâm Đại Hoa.
"Đây, nãi nãi trả tiền khám bệnh cho cô."
Lâm Đại Hoa lập tức tươi như hoa, cũng so đo chuyện nãy Lâm Kim Bảo nàng là ngoài nữa.
Chỉ là khi nàng nhận lấy xâu tiền , sắc mặt đổi, nàng trả năm trăm năm mươi đồng, cái nhiều lắm cũng chỉ hai trăm đồng.
Nụ mặt nàng nhạt vài phần, : "Kim Bảo , trả năm trăm năm mươi đồng lận, cái mới hai trăm đồng thôi!"
"Thế ?" Lâm Kim Bảo gãi đầu, : "Chỉ chừng đó thôi. Cô là cô , lẽ nào còn so đo từng chút ? Cùng lắm lát nữa cho cô thêm chút thịt!"
Lâm Đại Hoa tức đến gan đau, nhưng cũng tiện gì thêm, dù đây cũng là nhà Nương đẻ của !
"Đại Cô, mau nấu cơm , chúng sắp c.h.ế.t đói ! Người nấu nhiều thịt một chút, chúng ăn cơm, chỉ ăn thịt cũng !"
"Được, nấu đây."
Lâm Đại Hoa lấy một cái đùi dê, : "Kim Tài, ngươi mang cái đưa cho đại cô phụ ngươi , đợi ngươi về là kịp ăn cơm."
Một cái đùi dê chắc chắn chỉ đáng giá ba trăm năm mươi đồng, coi như lỗ, nghĩ nàng vui vẻ. Lâm Kim Bảo cũng gì. Lâm Lão Nhị và Tô Vân bò về giường nghỉ ngơi.
"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, còn mau nhóm lửa, lát nữa còn nấu cơm!"
Lâm Đại Hoa hớn hở Lâm Kim Tài ôm đùi dê cửa, đầu Lâm Nha, sắc mặt trầm xuống.
Lâm Nha rụt cổ , vội vàng chạy hậu viện nhà bếp.
"Cái chậu quả là tinh xảo, ồ, còn là đồ sắt, đúng là vật hiếm ."
Kỹ thuật luyện sắt thời cổ đại còn kém, nhà bình thường dùng nổi đồ sắt, hơn nữa quan phủ cũng quản lý nghiêm ngặt. Các loại chậu rửa mặt, bồn tắm hằng ngày đều bằng gỗ.
Lâm Đại Hoa bưng chậu sắt bếp, bắt đầu nấu cơm.
Lâm Khinh Hàn xách theo một con hoẵng nhỏ cùng nấm kê tùng hái xuống núi. Lúc , sắc mặt nàng tái nhợt, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nấm kê tùng là vua của các loại nấm, hương vị tương tự như thịt gà, nàng phát hiện một ổ và hái ít.
Nàng trở căn nhà bỏ hoang cuối thôn thì gần qua giờ Ngọ, từ xa thể thấy bên trong vô cùng náo nhiệt.
Ở đây chỉ tiếng của Triệu Thẩm và Lưu Nãi Nãi, khi nàng vác con hoẵng nhỏ bước cổng viện, mắt nàng sáng rực.
Cỏ dại cao nửa trong sân biến mất, để lộ con đường nhỏ lát đá xanh. Cái sân nhỏ vốn lộn xộn phút chốc trở nên quang đãng.
Phía sương phòng Tây, khung cửa sổ vốn trống rỗng che bằng nhiều loại vải hoa, trong sân nhiều , cả già lẫn trẻ. Nàng nhận , đây đều là nhi tử, con dâu, cháu trai và cháu gái của Lưu Nãi Nãi. Bọn họ đều xắn tay áo, mồ hôi đầm đìa.
Lâm Khinh Hàn ở cổng sân, bọn họ bận rộn, lau chùi khắp nơi.
"Khinh Hàn con về , đồ đạc nhiều quá cầm hết ? Thật may nhờ các bác, các thẩm con giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, con xem chỗ dọn dẹp sạch sẽ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-49-moi-khach-an-com.html.]
Quả nhiên nhân lực đông đảo thì sức mạnh lớn, chỉ trong vòng hai canh giờ dọn dẹp xong xuôi hết. Văn Tri Tuệ nét mặt nhu hòa, cuối cùng cũng nở nụ thoải mái hiếm hoi trong mấy ngày qua.
Gà Mái Leo Núi
Lâm Khinh Hàn tin ở hang động, mà đặt con hoẵng nhỏ và nấm kê tùng bọc trong áo ngoài xuống, :
"Vậy trưa nay mời dùng bữa , ở đây đồ rừng. Có điều nhà trống rỗng, lương thực chính, nên xin Triệu Thẩm và Lưu Nãi Nãi cho chúng mượn chút lương thực chính, cùng với nồi niêu bát đũa. Triệu Thẩm ngươi cũng gọi nhà ngươi đến đây, cùng ăn cơm!"
Con hoẵng nhỏ nặng mấy chục cân, mỗi một cân thịt cũng đủ cho mấy chục ăn.
Lưu Nãi Nãi vội vàng từ chối: "Các con mới an cư dễ dàng, thứ mang bán cũng đáng giá ít tiền, cho chúng ăn là lãng phí ."
" , thôi bỏ ." Triệu Hà Hoa cũng từ chối.
Con trai và con dâu của Lưu Nãi Nãi đều gì.
Duy chỉ Lâm Tiểu Hà tám tuổi và em gái Lâm Tiểu Hạ bảy tuổi là thèm thuồng vô cùng.
Lâm Tiểu Hà : "Nãi nãi, cháu ăn thịt."
Lâm Tiểu Hạ cũng phụ họa: "Cháu cũng ăn thịt."
Nhà hiếm lắm mới một bữa mặn.
Con dâu cả của Lưu Nãi Nãi vội vàng quát: "Hai đứa nhóc các ngươi, nhà mới hai hôm còn uống canh gà, cứ như mấy trăm năm ăn mặn !"
Lâm Khinh Hàn mở lời, Văn Tri Tuệ liền gọi: "Vậy thì tất cả cứ ở ăn , cùng giúp một tay."
Đây là đồ Lâm Khinh Hàn săn , bao gồm cả những thứ núi, đều là của nàng và Giác Ngộ. Văn Tri Tuệ tuy rằng Đa tạ , nhưng cũng sẽ tự tiện lấy đồ của bọn họ để Đa tạ , đó là sự tôn trọng.
Lâm Khinh Hàn lên tiếng, nàng còn gì kiêng dè. Bởi vì nàng , đối với Lâm Khinh Hàn mà , những con mồi chẳng đáng là gì.
Lưu Nãi Nãi bộ , Văn Tri Tuệ đương nhiên kéo bà cho , : "Các ở ăn cơm, chỉ đành mang thịt sang nhà các mà thôi." Lưu Nãi Nãi bất đắc dĩ, bà thể cãi Văn Tri Tuệ.
Lâm Khinh Hàn : "Yên tâm , đồ săn của nhà chúng sẽ càng ngày càng nhiều. Nói thật, kể từ khi c.h.ế.t sống , thêm ít năng lực mà hề ."
Lời của nàng khiến đều vô cùng hiếu kỳ, nhưng Lâm Khinh Hàn nhiều, bọn họ vài cũng hỏi thêm.
"Mọi cứ , còn chuyện cần xử lý, còn thể thêm vài món ăn nữa!"
Lâm Khinh Hàn đặt đồ xuống, một câu đầu cuối như bỏ .
Văn Tri Tuệ vội vàng gọi đến giúp, chỉ là nhà bọn họ ngay cả nồi cũng , những thứ còn đều cần nhà Lưu Nãi Nãi và Triệu Hà Hoa giúp đỡ.
Văn Tri Tuệ : "Nhà chúng nồi lớn, cũng nhiều bát đũa như , phiền các ."
Nàng với Triệu Hà Hoa: "Ngươi về nhà gọi cả cha chồng, Nương chồng, cùng đại ca, đại tẩu và lũ trẻ đến ăn thịt , chỉ là phiền các mang theo chút lương thực chính, vì chỗ chúng cũng ."
Triệu Hà Hoa khó xử : "Ta chỉ một đến giúp, còn gọi thêm nhiều như đến ăn, mà tiện cho !"
"Ôi chao, ngươi cứ lời ." Văn Tri Tuệ vui vẻ, mắt đỏ hoe : "Ta chỉ một bạn như ngươi, lúc khó khăn nhất ngươi giúp đỡ , dù thế nào nữa, ngươi cũng thể khách khí với ."
" , ngươi giúp gọi cả Nhị bá của bọn trẻ đến nữa."
"Được."
Triệu Hà Hoa khó lòng từ chối thịnh tình, đành nhận lời, nhưng nàng chỉ dự định dẫn lũ trẻ trong nhà đến mà thôi.
Lâm Khinh Hàn rời khỏi căn nhà hoang, liền về phía cửa thôn, quả nhiên đúng như nàng dự đoán, lâu , Lý Chính một đoàn về.
Từ xa, Lý Chính thấy nàng một loại dự cảm lành.