Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 128: Đá Xuống Mương ---

Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:15:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Kim Quý quá sợ hãi.

Bởi vì chuyện vượt xa trí tưởng tượng của .

Hắn tự cho thông minh, nhưng thực bây giờ mới nhận sự nhỏ bé của .

Hắn quỳ mặt đất run lẩy bẩy, vẻ mặt kinh hãi : “Ta, dám nữa, đừng g.i.ế.c , đừng g.i.ế.c !”

Ánh mắt Lâm Khinh Hàn cứ như đang một kẻ tâm thần.

Nàng và Thẩm Mặc Khanh chỉ dừng một chút, thẳng qua bên cạnh Lâm Kim Quý.

Rõ ràng, họ thèm để Lâm Kim Quý mắt.

Lâm Kim Quý lắng tiếng bước chân dần xa mới từ từ ngẩng đầu lên.

Hắn xem thường, lúc uất ức hổ.

thể .

Đợi Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh xa, mới từ từ bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo về phía .

Khi ngang qua cổng Xưởng Nhuộm Vải, thấy gọi .

Hắn theo tiếng gọi, thấy Lâm Lão Tam đang tựa tường, .

Lâm Lão Tam hỏi: “Sao ngươi lên trấn, ngươi tìm nhà họ Trương ?”

Trong lòng chút mong đợi, mong đợi nhà họ Trương thật sự sẽ đối phó Nương con Văn Tri Tuệ.

Nếu Nương con Văn Tri Tuệ mất hết tất cả, thì chắc chắn các nàng sẽ về bên cạnh .

Gà Mái Leo Núi

Mặt Lâm Kim Quý trắng bệch, run rẩy : “Không, , tìm.”

“Ngươi ?”

Lâm Lão Tam thấy phản ứng dữ dội như , liền chắc chắn chuyện gì đó xảy .

Trải qua nhiều chuyện, tự nhiên cũng nhận Lâm Kim Quý là tâm cơ nhất trong tất cả các cháu của .

Lâm Kim Bảo thoạt nâng niu cao như , ai cũng thông minh, nhưng thực đầu óc đơn giản.

Lâm Kim Quý chỉ lắc đầu, lắc đầu : “Không, , tìm nhà họ Trương.”

Nói xoay bỏ chạy, hiện tại chỉ về nhà.

Lâm Lão Tam với ánh mắt kỳ quái theo , vẫn ở góc tường hề ý định rời .

Thế nhưng cứ mãi chờ mà chẳng thấy Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh .

Mãi đến tận chạng vạng tối, đợi Văn Tri Tuệ.

Văn Tri Tuệ đang chuẩn ngoài mua một vài thứ.

Nàng ngờ Lâm Lão Tam còn canh giữ ở cửa Tiệm nhuộm vải.

Lâm Lão Tam kích động kêu lên: “Văn Nương, Văn Nương!”

Văn Tri Tuệ mặt đầy vẻ chán ghét, trực tiếp lờ nhanh chóng rời khỏi.

Ai ngờ Lâm Lão Tam : “Các ngươi cẩn thận, cẩn thận một chút, Lâm Kim Quý nó tìm nhà họ Trương đối phó với các ngươi!”

Bước chân của Văn Tri Tuệ khựng , nhưng nhanh đó vội vã rời .

Nhà họ Trương hiện tại thể gây sóng gió gì.

Còn về Lâm Lão Tam, nàng cho rằng những điều với nàng là lòng , nếu thì từ sớm , hà cớ gì đợi đến bây giờ.

Lâm Lão Tam thấy nàng vẫn lờ , đau lòng đến nhỏ máu.

Nàng thể đối xử với như thế, thể?

Văn Tri Tuệ nhanh mất hút.

Lâm Lão Tam thấy trời cũng sắp tối, về làng thì thật sự sẽ ngủ ngoài đường mất.

Hắn chỉ còn cách nắm chặt mấy đồng tiền xin , mua chút đồ ăn nuốt vội vàng, đó lập tức trở về làng.

Trên đường về làng, bước xiêu vẹo, trời dần tối đen, lòng cũng dần chìm xuống đáy vực.

Hắn Văn Tri Tuệ và các con sẽ tha thứ cho nữa.

cam tâm, quá cam tâm.

Đang suy nghĩ miên man, phía truyền đến tiếng xe ngựa đang chạy.

Hắn đầu , chỉ thấy Thẩm Mặc Khanh phía điều khiển xe ngựa, xe ngựa đang nhanh chóng chạy về phía .

Hắn lập tức hiểu , đây là Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh, hai chuẩn về làng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-128-da-xuong-muong.html.]

Hắn cần suy nghĩ, trực tiếp chặn ngang giữa đường.

Xe ngựa buộc dừng , Thẩm Mặc Khanh cau mày .

Lâm Khinh Hàn cũng vén rèm xe ngựa lên, khi thấy Lâm Lão Tam, nàng cảm thấy ghê tởm như dẫm cứt chó.

Lâm Khinh Hàn bực bội : “Chó chặn đường!”

Lâm Lão Tam trơ trẽn : “Sao ngươi thể như , dù gì cũng là cha ngươi, ngươi về làng thì đưa về cùng ! Ta quá mệt !”

Lâm Khinh Hàn cảm thấy Lâm Lão Tam bây giờ thật sự đổi.

Trước đây trầm lặng ít , trung thực nhu nhược.

Sao bây giờ mặt dày vô sỉ đến thế.

Kỳ thực, khi xảy nhiều chuyện như , tâm lý vặn vẹo.

điều Lâm Khinh Hàn sợ nhất chính là loại mặt dày vô sỉ như .

Nàng trực tiếp đưa cho Thẩm Mặc Khanh một ánh mắt.

Thẩm Mặc Khanh siết chặt nắm tay, hiểu rõ ý của Lâm Khinh Hàn.

Nói thì cả hai ở bên lâu, đây là đầu tiên Lâm Khinh Hàn cần đến sự giúp đỡ của .

Thân hình lóe lên, một cước bay tới, trực tiếp đá Lâm Lão Tam văng xuống ruộng nước bên vệ đường.

lúc đó, cạnh đường là loại ruộng bùn lầy, cú ngã khiến nửa lún sâu xuống, cả dính đầy bùn hôi thối.

“Đi thôi, chúng về nhà.”

Lâm Khinh Hàn lớn hả hê, hai xe ngựa, tiếng vó ngựa ‘đát đát đát’ vang lên xa.

Lâm Lão Tam mất nhiều sức lực mới bò khỏi ruộng bùn lầy.

Hắn giận dữ chiếc xe ngựa khuất dần, trong lòng một loại xung động g.i.ế.c .

Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh nhanh về đến làng.

Lúc đang là thời gian dùng bữa tối, nhà nhà khói bếp lượn lờ, còn tiếng trẻ con chạy nhảy vui đùa.

Không còn thấy sự căng thẳng gay gắt ban ngày, rốt cuộc cũng thêm vài phần an nhàn thôn dã.

hai mới đến đầu làng, thấy lũ trẻ con chạy ngược , chạy hô: “Lâm Khinh Hàn về , Lâm Khinh Hàn về .”

Xe ngựa ngõ làng, chạy thẳng về phía Hoang Trạch.

Sau đó hai bên đường xuất hiện nhiều dân làng, tất cả đều chỉ chằm chằm xe ngựa, lặng lẽ .

Lâm Khinh Hàn , bọn họ đang Đa tạ nàng, Đa tạ nàng mang đến nhiều lương thực cứu trợ cho cả làng.

Khi nàng trở về đến Hoang Trạch, thấy cảnh tượng ở đó, thể trong lòng nàng vẫn xúc động.

Đống đổ nát cháy dọn dẹp sạch sẽ, bên cạnh còn chất một đống lớn củi đốn.

Nàng đây chắc chắn là do dân làng giúp .

Cho nên sự trả giá vẫn hồi đáp, tất cả đều là kẻ vong ân bội nghĩa.

Ngày mai sẽ đưa gạch xanh đến, nàng còn lấy về mấy bản vẽ kết cấu nhà, đến lúc đó chọn cái nào hợp là .

Hiện tại nền móng và gỗ chuẩn xong, ngược tiết kiệm ít việc.

“Khinh Hàn, tối nay các ngươi cũng chỗ ở, chi bằng đến nhà !”

“Nhà nấu xong cơm , đến nhà ăn cơm tối !”

Có mấy phụ nữ lớn tuổi bước tới, nhiệt tình .

Lâm Khinh Hàn vốn dĩ chuẩn , tối nay Thẩm Mặc Khanh ngủ xe ngựa, còn nàng thì gian ngủ.

Về phần đồ ăn, nàng nồi niêu xoong chảo trong gian, đến lúc đó tự nấu là .

Cùng với sự nhiệt tình mời chào của một , liền nhiều khác bước lên chào hỏi hơn.

Lâm Khinh Hàn đảo mắt một vòng, thầm nghĩ thấy Triệu Hà Hoa.

Làng xảy chuyện lớn như , với tình giao hảo giữa nàng và Văn Tri Tuệ, nàng nhất định đến.

thấy Triệu Hà Hoa, nàng thấy Nhị gia Lâm Phúc Căn ở phía xa ngoài đám đông.

Nàng còn nhớ lúc mới phân gia, gì cả, chính Nhị gia tay cứu giúp trong cơn hoạn nạn.

Ngay cả bản ông sống cũng khó khăn, nhưng vẫn còn nghĩ đến việc giúp đỡ, như .

Nàng trực tiếp đến mặt Lâm Phúc Căn, gọi: “Nhị gia, chúng thể đến nhà dùng cơm ?”

 

Loading...