Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 103: Thẳng Thắn

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:07:24
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lê mạo hiểm mở lời nhờ Lâm Khinh Hàn giúp đỡ.

Lâm Khinh Hàn : “Trương Trung Bạch năm xưa quả thật bao che cho nhà họ Trương, những năm cũng nhận ít bạc từ tay nhà họ Trương.

năm xưa cũng coi như để cho các ngươi một đường sống, nếu Đồng Phúc Tửu Lâu cũng thể duy trì đến ngày hôm nay.

Số bạc tham ô, sẽ buộc nhả dùng cho dân.

Hiện tại dám bao che cho nhà họ Trương nữa, việc ngươi cần bây giờ là tìm chứng cứ năm xưa để minh oan!

Nhà họ Trương chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn, còn Trương Trung Bạch, cho một cơ hội lập công chuộc tội!”

“Lâm cô nương đại ân, Tô mỗ khắc cốt ghi tâm!” Tô Lê chắp tay lời cảm kích.

Lâm Khinh Hàn : “Hợp tác đôi bên cùng lợi! Ta cũng là mượn Đồng Phúc Tửu Lâu kiếm bạc thôi!”

Tô Lê vô cùng thành tâm : “Chúng nguyện ý nhường thêm một phần lợi cho Lâm cô nương!”

“Vậy xin nhận !”

Tô Lê kiên quyết đưa hai về thôn.

Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh xuống xe ngựa khi nó đang con đường nhỏ dẫn đến Lão Hòe Thôn.

Giữa đường, Lâm Khinh Hàn lấy xe ngựa từ gian.

Thẩm Mặc Khanh vẻ mặt bình thản, chẳng hề kinh ngạc chút nào.

Gà Mái Leo Núi

Lâm Khinh Hàn còn tưởng y sẽ giật một phen!

Còn về lý do tại giấu gian mặt Thẩm Mặc Khanh.

Đó là vì khi đối diện với Mộ Thanh Nam, y cho nàng đủ sự tin tưởng, cũng hề giấu giếm nàng bất cứ điều gì.

Hơn nữa, hai hiện tại đang sống chung, việc tìm kiếm ký ức, cứ giấu giếm gian cũng tiện.

Đợi khi kiếm đủ tiền, du ngoạn bên ngoài, để y về gian cũng sẽ thuận lợi hơn.

“Trong nhà lao ngươi ngủ ngon, sẽ đ.á.n.h xe ngựa, ngươi ngủ một lát , đến nơi gọi ngươi.”

Thẩm Mặc Khanh kéo dây cương lên xe ngựa.

Lâm Khinh Hàn chui trong xe ngựa, hỏi: “Sao ngươi kinh ngạc chút nào? Ta thể biến một chiếc xe ngựa từ hư ?”

Thẩm Mặc Khanh nhẹ: “Nàng đoán xem thiên phú trời cho của là gì?”

“Cái gì?”

Lâm Khinh Hàn sửng sốt một chút, đó lập tức phản ứng .

“Tiên đoán tương lai? Tiên đoán quá khứ? Đọc tâm thuật?”

“Ta tiên đoán một phần cốt truyện!”

“Ý gì, cốt truyện gì?”

Thẩm Mặc Khanh giải thích: “Thế giới chúng đang ở, là một thế giới nhị nguyên.”

Lâm Khinh Hàn kinh ngạc xong, hỏi: “Vậy là nữ chủ ?”

“Ừm, nàng chỉ là nữ chủ, nàng còn là...”

Thẩm Mặc Khanh đến nửa chừng thì dừng .

Lâm Khinh Hàn lúc khó chịu vô cùng, nàng truy hỏi: “Cái gì hả!? Ngươi chuyện gì ? Hay là nhớ chuyện gì ?”

“Thôi nào An An, đừng hỏi nữa, nàng sớm muộn gì cũng sẽ thôi.

Ta chỉ thể cho nàng , nàng chỉ quên mất vì ở đây, nàng còn quên luôn cả , khi ở thời hiện đại, chính là vị hôn phu của nàng!

Cho nên kết hôn, là thật lòng.”

Lâm Khinh Hàn ngờ như , ban đầu là nàng cầu xin giúp đỡ, kết quả ngờ bây giờ nghiêm túc.

Vậy nàng đây? Nàng đây chứ?

Thẩm Mặc Khanh thấy nàng im lặng, liền gì nữa.

Y Lâm Khinh Hàn nhất thời khẳng định thể chấp nhận y, cứ từ từ thôi.

Trong lúc chuyện, họ sắp đến thôn.

Và lúc trời cũng tối .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-103-thang-than.html.]

Lâm Khinh Hàn thu xe ngựa gian, cùng Thẩm Mặc Khanh thi triển khinh công, đạp mái nhà trở về hoang trạch.

Hoang trạch Thẩm Mặc Khanh dọn dẹp gần xong, đó tu sửa một phen, thuê thợ mộc xây cửa sổ cửa chính mới, đó dựng nhà bếp đổ.

Rồi mua thêm một lô nội thất, hoang trạch liền dáng vẻ của một ngôi nhà.

Lâm Khinh Hàn tránh né Thẩm Mặc Khanh, từ gian nông trường bắt một con cá, lấy trứng gà, bắp, cà chua và các nguyên liệu khác.

Làm ba món mặn và một món canh, cùng với cơm trắng nấu từ gạo trắng ngần.

“Ôi, hoang trạch đèn?”

, Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh chẳng bắt ? Chẳng lẽ trộm?”

Ngoài cửa là giọng của Lý chính và thợ săn Lâm Đại Phát.

Đang lúc chuyện, hai đẩy cửa , Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh đang ăn cơm bàn trong sân, theo bản năng sang.

Bốn mắt , yên tĩnh một tiếng động, gió thổi qua, những chiếc lá lay động vài cái.

“Lý chính thúc, ăn cơm ? Có cùng ăn ?”

Lâm Khinh Hàn khách sáo chào một câu, lúc bộ sân đều thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.

Lý chính và Lâm Đại Phát đều nhịn nuốt nước bọt, là thật sự đói bụng .

Họ tuần tra xong cũng chuẩn về nhà ăn cơm, nhưng Lâm Khinh Hàn món gì , thơm đến thế!

“Hai về lúc nào? Sao thể thôn?”

Lý chính hỏi, nhíu mày : “Hai nên trở về, trong thôn bây giờ yên !”

Lâm Khinh Hàn ăn cơm : “Tình hình trong thôn , hôm nay mấy nhà xuất hiện phát sốt tiêu chảy?”

Lý chính thở dài một , : “Khoảng mười mấy , đều là ăn thịt sói, những ăn thịt sói thì thấy xuất hiện.”

Lâm Khinh Hàn : “Xem , bệnh lẽ lây nhiễm, chỉ là những ăn thịt sói sẽ chịu khổ.

để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên ngoài thì hơn. À, còn những bệnh thì thương vong thế nào?”

“Hôm qua đầu tiên mắc bệnh còn, hôm nay mất thêm hai , hai đều là già, t.h.i t.h.ể thống nhất hỏa táng .”

“Tốt, phía quan phủ, lẽ ngày mai hoặc ngày , sẽ vật tư đưa tới, Lý chính thúc cần lo lắng.”

Lý chính hỏi: “Làm cô nương quan phủ sẽ vật tư đưa tới?”

Lâm Khinh Hàn thản nhiên : “Lý chính đại nhân, nghĩ chuyện thịt sói, ngươi nên tin những gì .

Bởi vì hậu quả của việc tin, ngươi thấy !”

Lý chính còn lời nào để .

Hai yên lặng ăn cơm, Lý chính và Lâm Đại Phát đói bụng lắm, chỉ thể nhanh chóng về nhà ăn cơm.

Chỉ là khi ngửi thấy mùi cơm thơm nhà Lâm Khinh Hàn, cơm nhà ăn chẳng còn chút khẩu vị nào.

Sau bữa cơm, hai ngủ ngon trong đại lao sớm lên giường ngủ.

Mà nhà họ Trương và nhà họ Lâm, lúc thức trắng đêm.

Hiện giờ lương thực trong tay Nhị phòng, phu thê Lâm Lão Đại và ba đứa trẻ Tam phòng, cuộc sống đương nhiên dễ dàng.

Lâm Kim Bảo lâu lên tiếng, đói đến ngất xỉu , chỉ Lâm Lão Tam thỉnh thoảng đưa cho chút nước để lót .

Lâm Lão Tam thì thể chia một bát nước cơm để uống, đến mức c.h.ế.t đói.

cũng chỉ thể lo cho bản , lo cho khác.

Hai đứa con Đại phòng là Lâm Kim Tài và Lâm Kim Thủy, đói ngất đất từ lâu, c.h.ế.t đói .

Lâm Lão Đại và Tống Vũ Dung càng dám lên tiếng, nhất là hôm nay trong phòng còn phảng phất mùi hôi thối.

Lâm Lão Tam , là vết thương của Tống Vũ Dung bắt đầu hoại tử.

Tô Vân căm hận Đại Phòng đến tận xương tủy, nàng đương nhiên sẽ bận tâm đến sống c.h.ế.t của bọn họ, ngay cả Hà Xuân Hoa nàng cũng quan tâm.

Nếu Hà Xuân Hoa quá thiên vị, đem hết bạc cho Lâm Kim Bảo học, thì gia đình đến nỗi lấy nổi mười lượng bạc để cho Lâm Kim Quý học nghề mộc.

Bây giờ , bạc đầu tư Lâm Kim Bảo đều như đá chìm đáy biển, thấy một chút hiệu quả.

Nói thêm về Trương gia.

Trương gia hiện tại đại loạn.

 

Loading...