Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 86: Em Phải Biết Thế Nào Là Phận Sự

Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:20:02
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Túng ngờ cô hỏi một câu như , khí thế trong lòng bốc lên ngùn ngụt, "Việc nào của là vì…"

Giọng đột nhiên dừng . Nếu nhất định , quả thật là một việc.

Việc giằng xé với lão trạch nhà họ Tiêu là vì Tô Dao, mà là nhân cơ hội lập uy.

Hắn rõ ràng hơn ai hết, một khi còn sự kiềm chế về quân , Tiêu Viễn Sơn sẽ buông tha cho , sớm muộn gì cũng tìm cơ hội tay. Lần bắt cóc Tô Dao , ý của lão già đại khái chỉ là trấn áp , khống chế .

trong mắt , đó là một cơ hội ngàn năm một.

Hắn nắm bắt, tay .

Vân Vũ

"Cho dù dối một chút thì ?"

Hắn thản nhiên thừa nhận, cảm thấy cần che giấu mặt Tô Dao, "Tô Dao, là quân phiệt, đương nhiên ưu tiên cân nhắc đến quyền thế của . Điều đó gì đáng để trách? Đừng là em, ngay cả hôm nay bắt trở thành Đường Lê chăng nữa, cũng sẽ đổi gì. Em đang so đo cái gì?"

So đo?

Cô đang so đo ư? Cô chỉ là hiểu, rõ ràng Tiêu Túng dối, tại vẫn thể lấy lý do vững chắc để trách móc cô.

"Vậy là…" Cô mở miệng, giọng khàn đặc run rẩy, "Anh thừa nhận , những việc là vì em."

"Có khác gì ?" Tiêu Túng thể thấu hiểu suy nghĩ của Tô Dao, trầm giọng chất vấn, "Lợi ích rốt cuộc chẳng vẫn rơi em ? Em thể diện, trong ban hát sẽ mãi khắc ghi ơn em; em cũng thoát khỏi nhà họ Tiêu, bình an trở về; nếu bản em cứ nhất quyết gây chuyện, thì buổi thính giả hội em cũng tham dự . Rốt cuộc em hài lòng điều gì?"

Toàn Tô Dao run rẩy ngừng, cô kiềm chế . Tại hài lòng ư?

Nhớ cảnh Tiêu Thừa lúc tay cầm súng, như một con ác quỷ điên cuồng tìm kiếm cô khắp nơi, hàn ý như những con sâu bò khắp , khiến cô thể kìm run rẩy.

Nếu lúc đó cô đa nghi để ý, mà thực sự trốn trong cái tủ , thì mấy phát s.ú.n.g của Tiêu Thừa biến cô thành cái rây .

Giờ đây, Tiêu Túng hỏi cô, tại hài lòng?

Vậy cô gì đáng để hài lòng chứ?

Phải chăng trong mắt Tiêu Túng, chỉ cần cô còn sống, là phép oán thán, phép uất ức, phép sợ hãi?

Cô mở miệng, chất vấn , nhưng lời đến cửa miệng nuốt xuống.

Phải , đúng là Tiêu Túng cô như mà, chỉ là một công cụ thôi, dùng , cần gì đến tâm tư tình cảm.

Điểm thực cô sớm nhận , nên mới nghĩ đến chuyện rời . hiểu , nữa ý thức chuyện , cổ họng vẫn cứ đau tức nghẹn ứ khôn xiết.

Tiêu Túng, dồn chút sức lực cuối cùng, mới nghiến răng thốt lên bốn chữ: "Em hiếm."

"Không hiếm?" Tiêu Túng như thấy chuyện , khách khí nhạo, "Tô Dao, em là hạng nào chẳng hiểu ? Nếu em hiếm, lúc gặp mặt đầu theo về phủ Nguyên soái? Lại còn hao tâm tổn sức cùng xuất hiện chốn đông ?"

Hắn cúi nắm lấy cằm Tô Dao, từng chữ như một lưỡi d.a.o sắc, "Em hư vinh thế nào, tham lam thế nào, ai rõ hơn . Đừng diễn trò mặt nữa."

Cổ họng Tô Dao như nghẹn , còn một âm thanh.

Cô chợt nhớ đến câu Triệu Trường Xuân từng mắng cô: đáng đời.

, cô hư vinh, tham lam, nên mới rơi cảnh tính toán như ngày hôm nay, tất cả đều là đáng đời.

Tất cả đều do cô đáng đời.

thèm đàn ông mặt nữa, bi thương khép chặt mắt .

Đầu ngón tay Tiêu Túng run nhẹ, vô thức buông tay .

Thần sắc của Tô Dao thật chói mắt, khiến ngừng bực bội. Hắn từng lãng phí nhiều tinh lực và thời gian đến thế chuyện tình cảm vụn vặt, đầu tiên , kết quả cuối cùng ý đến thế.

Hắn cũng thể thêm gì, khí chút ngưng đọng.

"Thiếu gia." Quản gia cẩn thận lên tiếng, lẽ do tiếng cãi vã của hai quá kịch liệt nên ông mới lên xem xét tình hình, "Giận quá hại , ngài hãy nguôi giận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-86-em-phai-biet-the-nao-la-phan-su.html.]

Tiêu Túng thèm để ý đến ông , ánh mắt vẫn đặt lên Tô Dao. Một lúc lâu , kìm nén hết những cảm xúc phức tạp trong lòng, nữa lên tiếng —

"Em bình tĩnh ."

Hắn định , bước chân dừng , "Anh vốn định cho em một danh phận, xem bây giờ… vẫn nên đợi thêm ."

Hắn ngoảnh , bước chân khỏi cửa.

Quản gia lẽ đang vội đuổi theo Tiêu Túng, nên cũng kịp mấy lời mỉa mai, chỉ đóng cửa cho cô bước .

Bốn phía một bóng , thể căng cứng của Tô Dao mới thả lỏng, từ từ dựa tủ.

Bình tĩnh nhất cứ mãi bình tĩnh như , đừng bao giờ tìm cô nữa.

Còn chuyện danh phận mà đàn ông , cô còn hiếm nữa. Cô và Tiêu Túng vốn cùng một thế giới, bây giờ cô chỉ nghĩ đến việc thực hiện thỏa thuận với Tiêu Uyên, nhanh chóng rời khỏi nơi .

Cô vật lộn dậy, nắm chặt cây bút, gạch bỏ thêm một ngày tờ lịch.

Tiêu Túng xuống lầu với khuôn mặt đen như mực, cúi mắt xuống, phát hiện phòng khách tụ tập một đám .

Người hầu thì thôi , nhưng ngay cả Phó quan cũng dẫn tới.

"Tụ tập ở đây gì? Cút hết!"

Hắn quát tháo, lập tức tán loạn. Tiêu Uyên vẫn nguyên tại chỗ. Tiêu Túng nổi giận với cô bé, phớt lờ thẳng về phía phòng khách. Tiêu Uyên liền đuổi theo, "Anh lớn, với Tô Dao như ."

Tiêu Túng châm một điếu thuốc, chế nhạo: "Anh sai ? Con vốn dĩ là như ."

Hắn vỗ vỗ đầu Tiêu Uyên, "Em còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu."

Tiêu Uyên im lặng một chút, vẻ thích câu , ngoảnh đầu bỏ chạy.

Tiêu Túng cũng thèm quan tâm đến cô bé nữa, hút t.h.u.ố.c bình tĩnh những cảm xúc dâng trào trong lòng. Quản gia pha một ấm thanh nhiệt giáng hỏa, cẩn thận đưa đến tay , "Thiếu gia, uống ngụm , giảm hỏa ạ."

Lần hiếm hoi, ông nhân cơ hội Tô Dao với Tiêu Túng.

Lần cãi vã của hai quá kịch liệt, ngay cả ông cũng dọa sợ.

Từ khi phủ Nguyên soái xây dựng, ông theo Tiêu Túng dọn đến đây, nhưng đây là đầu tiên ông thấy Tiêu Túng cãi với trong phòng đến mức như .

Chẳng qua chỉ là một kẻ thể thế bất cứ lúc nào, thể cãi đến mức

Ông Tiêu Túng với vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu mới thở dài, "Kỳ thực cũng vấn đề gì to tát. Đàn bà con gái, vốn nhỏ, nếu Thiếu gia thực sự giữ , cứ dỗ dành một chút là ."

Tiêu Túng lạnh lùng chế nhạo: "Lại còn dỗ nữa? Anh xem chính là vì dỗ dành nhiều quá gần đây, nên mới khiến cô trời cao đất dày."

Hắn bực bội, nữa châm một điếu thuốc, "Trước đây, thấy cô ngang ngược như ?"

Lúc Tô Dao mới phủ, mới thực gọi là ngang ngược, dám đắc tội với bất cứ ai.

thật, đây quả là đầu tiên cô dám cãi với Tiêu Túng.

"Vậy ngài tính ? Lại đến Bách Lạc Môn ở vài ngày nữa ư? Hay là, chọn một thích hợp để ở bên cạnh hầu hạ?"

Tiêu Túng trầm mặc. Mấy ngày ở Bách Lạc Môn , giống như một trò hề, Tô Dao căn bản để tâm.

Còn chuyện chọn một để ở bên cạnh…

Trong nhà Tần Phương Niên ? mấy chòng ghẹo, Tô Dao đều tỏ để bụng, đổi khác thì tác dụng gì?

Nếu thực sự khiến cô bận tâm…

Một bóng hiện lên trong đầu. Tay Tiêu Túng cầm điếu t.h.u.ố.c thít chặt. Tuy vì chuyện nhỏ nhặt mà để cô xuất hiện phần thổi phồng sự việc, nhưng quả thực cho Tô Dao , sống trong phủ Nguyên soái, thì hai chữ "phận sự" thế nào.

 

Loading...