Một lát , nữ t.ử bên ngoài tủ sách thở nhẹ, tựa cằm lên vai nam tử, đôi má hồng hào, ánh mắt lúng liếng, đôi môi bóng nước, ngón tay mân mê đai lưng của .
Nam t.ử vuốt ve tóc mai nữ tử, hỏi nàng suy nghĩ thế nào ?
Họ là những thuê đến thư trai Tĩnh Tư để dọn dẹp sách vở, cũng tại nơi đây nảy sinh tình cảm, nhen nhóm ý định cao chạy xa bay.
Cao chạy xa bay dễ, suy tính chu mới , nữ t.ử đương nhiên cùng nam t.ử rời khỏi trấn Phong Linh, nếu nàng còn ở , e rằng sẽ cha nghiện cờ b.ạ.c bán thanh lâu.
Nhất định rời .
Quan trọng nhất là tiền bạc phòng .
Họ nhắm chủ nhân thư trai, chủ nhân thư trai là một câm, lẻ loi hiu quạnh, hầu hạ, mở cái thư trai kiếm tiền nhưng chẳng lo cái ăn cái mặc.
Nếu g.i.ế.c chủ nhân thư trai, cuỗm hết tài sản của đối phương, hai họ chắc chắn thể sống những ngày tháng .
Hạ Tuế An càng càng thấy khó chịu.
Từ lời của họ, thể chủ nhân thư trai đối đãi với họ tệ, họ lấy oán báo ân, nông dân và rắn độc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nam t.ử ôm nữ t.ử hôn tiếp, càng kịch liệt hơn. Hạ Tuế An vô thức đưa tay lên, che mắt Kỳ Bất Nghiên, nàng đầu , lông mi quét qua lòng bàn tay nàng.
"Ngươi che mắt là vì..."
Hắn hỏi: "Không ?"
Hạ Tuế An khẽ "ừ" một tiếng cực nhẹ, vành tai ửng đỏ vì âm thanh bên ngoài, ngón út của Kỳ Bất Nghiên vô tình cọ dái tai nàng, ánh mắt như xuyên qua lòng bàn tay nàng, rơi đôi môi đang mím chặt của nàng.
"Họ lâu ." Kỳ Bất Nghiên kéo tay Hạ Tuế An xuống, bình thản ngoài tủ sách, "Tại như ?"
Nếu là khác hỏi Hạ Tuế An câu , nàng nhất định sẽ nghĩ đó đang trêu chọc .
khi đối tượng là Kỳ Bất Nghiên, Hạ Tuế An buộc tin rằng chỉ đơn thuần thắc mắc. Kỳ Bất Nghiên sống một núi hoang từ khi mới hiểu chuyện, năm nay mới rời khỏi trại Thiên Thủy, hiểu cũng là chuyện bình thường.
Hạ Tuế An Kỳ Bất Nghiên hỏi đến cứng họng.
Nên giải thích thế nào đây.
Nàng cân nhắc một lát, dùng giọng chỉ hai thấy: "Hôn môi tượng trưng cho mối quan hệ mật giữa hai bên, dùng để bày tỏ tình yêu, sự trân trọng đối với một ."
Hôn môi tượng trưng cho mối quan hệ mật giữa hai bên, dùng để bày tỏ tình yêu, sự trân trọng đối với một . Kỳ Bất Nghiên lẩm bẩm câu , hỏi: "Vậy sẽ cảm giác gì?"
Hạ Tuế An cúi đầu thật thấp: "Phải tự trải nghiệm mới ."
"Vậy ?"
Nàng gật đầu thật mạnh: "Ừ."
Kỳ Bất Nghiên dường như Hạ Tuế An đè mỏi, tì cằm lên hõm vai nàng, ngón tay dài luồn qua mái tóc đen mềm mại của nàng, thở của và nàng quấn quýt, tách rời: "Ngươi thử bao giờ?"
Hạ Tuế An khựng , Kỳ Bất Nghiên nàng đè chắc cũng dễ chịu gì, để mặc tì cằm lên vai , mặc dù tư thế giữa họ chút quá mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-23-1.html.]
"Hình như ." Nàng ngẫm nghĩ, "Tuy nhớ rõ chuyện lắm."
Hắn cúi đầu, nàng.
"Ngươi nhớ chuyện ?"
Tuyền Lê
Động tĩnh của nam nữ bên ngoài lớn, đủ để át tiếng chuyện của họ, trao đổi nhỏ tiếng thì vấn đề gì. Hạ Tuế An : "Thuận theo tự nhiên, sẽ ép buộc bản ."
Kỳ Bất Nghiên từ chối cho ý kiến.
Thấy nam t.ử sắp cởi dây váy của nữ tử, nàng định hỏi Kỳ Bất Nghiên loại cổ trùng nào khiến họ tạm thời ngủ mê một lát .
lúc , tiếng gõ cửa.
Không ai lên tiếng.
Nam nữ quen thuộc với chủ nhân thư trai rõ là nàng về, vội vàng chỉnh đốn trang phục.
Nữ t.ử tay chân nhanh nhẹn, thu dọn bản xong xuôi, lập tức tươi mở cửa, chào hỏi chủ nhân thư trai Hà Hoa, tiện thể giải thích: "Hà Hoa cô nương, chúng thấy bên trong bẩn nên quét dọn."
Sơn hữu phù tô, thấp hữu hà hoa.
Tên của Hà Hoa lấy từ bài thơ "Sơn hữu phù tô" trong Kinh Thi, cô dịu dàng, xua tay tỏ ý , ngược còn cảm ơn họ.
Nàng cầm một quyển sách .
Hạ Tuế An trốn trong tủ sách rõ dung mạo của Hà Hoa, nàng ăn mặc giản dị, tóc chỉ cài một cây trâm gỗ, ngũ quan đoan trang động lòng , ánh mắt như chứa ánh sáng, dịu dàng như thơ, khí chất tựa lan.
Tuổi tác lớn, trông hơn hai mươi tuổi.
Do nam t.ử quyết định khi nào tay, cũng như nghĩ cách giải quyết hậu quả.
Hắn định tay hôm nay, cùng nữ t.ử chào hỏi Hà Hoa, còn giả bộ sờ lên giá sách, bụi lau hết , sạch sẽ, họ phiền nàng sách nữa.
Hà Hoa gật đầu, đợi họ hết mới đóng cửa, tới án thư mở quyển sách tay , nàng vuốt ve những dòng chữ đó với vẻ mặt bi thương.
Tí tách, trời đổ mưa .
Trong sân còn phơi nhiều sách, Hà Hoa sợ mưa ướt chúng, vội đẩy cửa chạy .
Hạ Tuế An chớp lấy cơ hội chui khỏi tủ sách, chân cẳng tê rần. Cửa đang mở toang, gió lùa , thổi rơi quyển sách án thư, nàng cúi nhặt lên, liếc qua một cái, dời mắt nữa.
Là sách về Yến Vô Hành.
Không giống sử ký, cũng giống thoại bản, nhưng bên trong ghi chép chuyện cũ của Yến Vô Hành.
Hạ Tuế An gọi Kỳ Bất Nghiên xem, nhận lấy quyển sách nàng đưa, nhanh như gió, tốc độ của Kỳ Bất Nghiên cực nhanh, nhưng nàng vẫn theo kịp, hề phân tâm.
Lý trí mách bảo Hạ Tuế An, đến lúc rời , nếu Hà Hoa sẽ mất.
Không hiểu , nàng vẫn động đậy.
Chẳng bao lâu , khóe mắt Hạ Tuế An quét thấy một bóng cách đó xa, ngước mắt lên, phát hiện một đang ở cửa, là Hà Hoa.