THIÊU ĐĂNG TỤC TRÚ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:18:53
Lượt xem: 7,981
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta dặn dò cung nữ:
“Lén trộn bộ y phục nam nhân cung y, mang đến phòng giặt. Nhất định để cung nữ mà Lâm Ngọc Thù mua chuộc thấy. Sau đó, ngươi giả vờ hoảng loạn ôm y phục bỏ chạy, cố ý đ.á.n.h rơi một túi gấm.”
Lâm Ngọc Thù đang chờ cơ hội ?
Vậy thì… tận tay đưa cho nàng.
Đầu xuân, trong cung mở yến tiệc.
Hoàng quốc thích, trọng thần triều đình cùng gia quyến đều tề tựu tại Xướng Âm các.
Ta cùng Thái t.ử phi cùng một bàn. Còn Lâm Ngọc Thù là Bảo lâm, vị trí quá thấp, hầu như chẳng ai để mắt đến.
Giữa tiệc, tiếng nhạc du dương, vũ khúc hòa nhã.
Hoàng đế thể bất an, rời từ .
Hoàng hậu cũng chuẩn cáo lui.
lúc , Lâm Ngọc Thù đột nhiên dậy, bước giữa điện, quỳ xuống hành lễ.
“Thần Lâm thị, là Bảo Lâm của Đông cung, việc khẩn bẩm với Hoàng hậu nương nương, Thái t.ử điện hạ, Thái t.ử phi nương nương.”
Toàn điện lập tức yên lặng.
Hoàng hậu khẽ cau mày: “Chuyện gì?”
Lâm Ngọc Thù ngẩng đầu lên.
Nàng chỉ thẳng về phía , giọng run run mà rõ ràng:
“Thần tố cáo, Lâm trắc phi… nàng tư tàng trữ nam trang, hành vi bất chính, e sẽ ô uế hoàng gia huyết mạch!”
Lời dứt, cả điện xôn xao.
Hàng loạt ánh mắt lập tức đổ dồn về phía .
Sắc mặt Thái t.ử phi sầm , bàn tay đang cầm chén rượu siết chặt.
Thái t.ử Chu Cảnh Thần đặt đũa xuống, ánh mắt lãnh đạm quét qua và Lâm Ngọc Thù, thần sắc rõ buồn vui.
Giọng Hoàng hậu lạnh rõ rệt:
“Lâm Bảo lâm, ngươi , vu cáo trắc phi là tội nặng đến ?”
“Thần chứng cứ!” Lâm Ngọc Thù dập đầu.
“Thần chính mắt thấy, trong cung thất của Lâm trắc phi cất giữ một chiếc túi gấm của nam nhân, kiểu dáng lạ lẫm, tuyệt đối vật dụng trong cung. Thần từng thấy vệ binh đổi ca mang chất vải và hoa văn tương tự.”
Nàng móc từ tay áo một chiếc túi gấm — nền da màu nâu, thêu hình một tòa bảo tháp.
Túi gấm trong cung đều quy định hoa văn nghiêm ngặt.
Như mây báo điềm lành, vạn tự liên , hoa văn hình rồng, v.v.
Còn chiếc — đúng là giống vật dụng trong cung.
Lời lẽ nàng chắc như đinh đóng cột, bày vẻ việc rõ ràng.
Trong đại điện lập tức rộ lên tiếng thì thầm bàn tán.
“Lâm trắc phi thì đoan trang, ngờ dám to gan như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thieu-dang-tuc-tru/chuong-7.html.]
“Bảo Thái t.ử điện hạ chẳng mấy khi đến chỗ nàng…”
“Nếu quả đúng như thế, thì chính là chuyện ô uế chốn hoàng môn …”
Ta đặt chén trong tay xuống, dậy bước giữa điện, quỳ xuống bên cạnh Lâm Ngọc Thù.
Thái độ ung dung, lời lẽ bình thản:
“Hoàng hậu nương nương, Thái t.ử điện hạ, Thái t.ử phi nương nương.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Lời Lâm Bảo lâm về chiếc túi gấm — đúng là phát hiện trong cung thất của .”
Trong điện rộ lên một trận xôn xao.
Đôi mắt Lâm Ngọc Thù lóe lên tia mừng như điên.
Thế nhưng vẫn tiếp, giọng hề lay động:
“ chiếc túi , hề tư tàng. Mà là vật do Thái t.ử phi nương nương đích đưa tới từ tháng — bảo dựa theo mẫu, thêu một chiếc mới để tặng Thái t.ử điện hạ nhân dịp sinh thần. Chuyện , Thái t.ử phi nương nương thể chứng.”
Tất cả ánh mắt lập tức dồn về phía Thái t.ử phi.
Triệu Minh Cẩm chậm rãi dậy, bước đến cạnh , hành lễ với Hoàng hậu và Thái tử, đó cất giọng vang rõ:
“Hồi bẩm mẫu hậu, điện hạ — quả thực việc đó. Tấm vải là đồ mới từ Tây Vực, do bên nhà đẻ đưa tới. Ta thấy điện hạ lẽ sẽ thích, nên nhờ Lâm trắc phi thêu giúp. Vì tạo bất ngờ cho điện hạ, nên với ai, chẳng ngờ khiến Lâm Bảo lâm hiểu nhầm, gây chuyện hôm nay.”
Nàng đầu về phía Lâm Ngọc Thù, ánh mắt sắc như dao:
“Lâm Bảo lâm, nếu thấy túi gấm, vì đến hỏi bản cung Lâm trắc phi cho rõ? Lại cố tình chặn giữa yến tiệc, mặt tông quốc thích, buông lời buộc tội, hủy hoại danh dự khác? Ngươi là vô tình hiểu lầm, là… cố ý vu cáo?”
Thân hình Lâm Ngọc Thù run lên:
“Thần … thần chỉ là… sợ thể diện hoàng gia tổn hại…”
“Hay cho câu ‘sợ thể diện hoàng gia tổn hại’.”
Ta tiếp lời, giọng vẫn bình tĩnh, nhưng trong câu chữ ẩn chứa sự lạnh lẽo như băng:
“Thiếp điều rõ.”
“Thị vệ luân phiên gác trong Đông cung, đều thuộc ngoại đình. Ngoại trừ Thái t.ử phi nương nương, theo quy chế phép đến Thùy Hoa môn lúc cần kiểm tra phòng vệ hoặc truyền lời gấp, còn nữ quyến trong hậu viện — ai phép ngoài, càng thể bất ngờ ‘gặp’ thị vệ đổi ca.”
“Vậy xin hỏi Lâm Bảo lâm — ngươi gặp thị vệ lúc nào, ở , vì chuyện gì, mà thể tận mắt rõ hoa văn túi gấm bên hông ?”
Lâm Ngọc Thù chấn động, môi run rẩy, nửa chữ cũng thốt nổi.
Ánh mắt nàng vô thức dời , liếc về phía Hiền phi và Nhị hoàng t.ử Chu Cảnh Hằng, như cầu cứu.
Hiền phi vẫn yên ghế, thần sắc đoan trang, nhưng các đốt tay đang nắm chặt khăn lụa tái trắng.
Nhị hoàng t.ử thì cúi thấp mi mắt, mân mê chén rượu trong tay, như thể chuyện mặt chẳng liên quan gì đến — thèm đoái hoài đến đoạn tình ái lén lút từng với nàng .
“Ta… …”
Trán Lâm Ngọc Thù rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Có lẽ… lẽ nhớ nhầm… cũng thể là… chỉ là vô tình thoáng thấy hành lang…”
“Hành lang?” Ta khẽ ngắt lời, giọng vẫn đều đều.
“Là thị vệ nào? Họ tên là gì? Thuộc đội nào? Trực khu vực nào? Lâm Bảo lâm thấy họa tiết túi gấm, ắt cách xa, chắc chắn còn nhớ vài đặc điểm? Hoặc lúc đó, còn ai mặt, thể chứng cho lời ngươi ?”