Trừ bỏ Hướng Thành còn tính trấn tĩnh , từng đội viên đều đặt ánh mắt Hướng Du.
Lúc họ mới hiểu câu của Triệu ca: “Người căn cứ Sáng Sớm của chúng , sống ở khu vực bình nguyên xa xôi. Sau các ở bên ngoài nếu gặp phiền toái, cứ việc chạy về phía khu vực bình nguyên.”
Hóa lời của Triệu ca, căn bản là đùa. Hiện tại tận mắt thấy, họ cảm thấy lời Triệu ca miêu tả vẫn còn quá phiến diện.
Sát khí Hướng Du dày đặc, khiến mấy đối diện đều cảm thấy sợ hãi. Lúc , mấy đối diện ngay cả bước chân cũng dám tiến lên.
Chân của họ nâng lên, là thụt lùi về phía .
Căn bản dám tiến lên một bước.
Họ tới, Hướng Du liền chủ động xuất kích, “Sao nhanh , còn cứng rắn .”
Ánh mắt Hướng Du về phía đàn ông phía . Vừa đối phương liên tiếp nh.ụ.c m.ạ cô hai câu, coi cô như một món đồ chơi để nhục mạ.
Sắc mặt đàn ông lập tức trắng bệch, “Hiểu lầm… hiểu lầm, thuần túy chỉ là một sự hiểu lầm, cô tin ?”
“ tin, cho nên những chuyện sắp xảy tiếp theo, đều chỉ là một sự hiểu lầm…”
Lời nhẹ bẫng của Hướng Du, khiến mấy đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Ngay đó thể cô biến mất tại chỗ, một trong những đó còn kịp tay, cơ thể Hướng Du một cước đá bay lên.
Sau khi cơ thể đàn ông lơ lửng , mũi chân Hướng Du mượn lực, cơ thể cô trong nháy mắt cũng bay lên theo. Trong mắt đàn ông mang theo sự tuyệt vọng.
Hướng Du chút do dự, chân nâng lên, đầu gối cong, dùng sức hướng về phía , đá mạnh eo đàn ông.
Trong khí tĩnh lặng chỉ thấy vài tiếng rắc rắc vang lên, xương sườn đàn ông gãy, xương cột sống cũng đứt.
Cơ thể rơi xuống đất, b.ắ.n tung tóe một ít bụi đất. Máu tươi trong miệng đàn ông ngừng trào , m.á.u lỏng rơi trong mắt , hòa lẫn huyết lệ chảy xuống.
Đau, đau đớn tột cùng. Hắn từng nghĩ tới, sinh mệnh của sẽ kết thúc ở nơi chim thèm ỉa .
Hắn còn ảo tưởng dựa thực lực hiện tại, bước lên con đường tiến thủ đô bên . Bọn họ đều đến từ một căn cứ nhỏ.
căn cứ nhỏ dốc lực bồi dưỡng mấy họ, bồi dưỡng họ để bảo vệ căn cứ. Họ sớm chán ghét cái nơi nhỏ bé đó.
Nghĩ nhiệm vụ xong trở về, liền rủ về phía thủ đô. Bằng thực lực hiện tại họ , tiến thủ đô quả thực dễ như trở bàn tay.
Người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ thấp. Tin rằng những trong căn cứ sẽ hiểu cho họ.
Cảm nhận khoảnh khắc cuối cùng sinh mệnh biến mất, trong đầu vẫn còn ảo tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-trong-sinh-tro-ve-giai-doan-dau-cua-mat-the/chuong-610-da-khong-con-cam-giac-nhe-nhang-nhu-truoc.html.]
Mấy còn sớm còn dũng khí chiến đấu với Hướng Du nữa. Thừa dịp đồng đội kéo dài Hướng Du,
Họ chút suy nghĩ, xoay liền chạy trốn, hề một chút lưu luyến.
Hướng Du mấy chạy trốn, chỉ phía truyền đến một tiếng tiếng s.ú.n.g ngắm vang lên, một trong đó cơ thể ngã gục thẳng tắp.
Là Hướng Thành tay.
Tìm một điểm ngắm nhất, Hướng Thành giơ s.ú.n.g liền tiếp tục b.ắ.n về phía khác. May mà vẫn luôn tuân thủ lý niệm ở s.ú.n.g còn ( còn thì s.ú.n.g còn).
Bởi khi xảy chuyện, vẫn luôn ôm s.ú.n.g ngắm, s.ú.n.g ngắm cứ như bảo lưu .
Hướng Thành liên tiếp ba phát s.ú.n.g giải quyết ba , còn hai lượt chạy trốn về hai hướng khác .
“ đuổi theo , b.ắ.n ở hướng 3 giờ…,” Hướng Du lệnh xong hình chợt lóe liền đuổi theo.
Hướng Thành ảnh dần dần xa trong ống ngắm, mồ hôi từ trán chảy xuống. Khoảng cách chút xa, nhưng nếu để đối phương chạy thoát thì nhóm tiếp theo chắc chắn sẽ nguy hiểm.
Vân Vũ
Ổn định tinh thần, Hướng Thành bóp cò, b.ắ.n trúng đùi đối phương. đó lập tức bò dậy tiếp tục chạy.
Thừa dịp dậy, Hướng Thành nắm đúng cơ hội b.ắ.n thêm một phát s.ú.n.g nữa, viên đạn trực tiếp xuyên thủng đầu của .
“Đi, thu dọn đồ đạc…,” giọng Hướng Thành kéo suy nghĩ trở về. Mấy đều im lặng gì bắt đầu thu dọn.
Họ lột hết quần áo của những đó, những quần áo chất liệu đều tồi, giặt sạch còn thể tiếp tục mặc.
Đem s.ú.n.g ống mấy đều chia , Hướng Thành dẫn mấy đến doanh địa của họ. Người doanh địa của họ sớm phát giác , chạy trốn .
họ chạy trốn vội vàng, mặt đất nhiều đồ vật đều kịp thu . Hướng Thành dẫn mấy sửa sang những đồ vật còn sót của họ.
Thấy còn thức ăn, lập tức vui mừng mặt. Lần trong đội ngũ thể thêm cơm .
Khi Hướng Du trở về, họ đều chuẩn gần xong. Lúc , nữa đối mặt với Hướng Du, đều còn cái cảm giác nhẹ nhàng như nữa.
Vô cùng câu nệ. Hướng Du cũng sự bất thường của họ, “Thu dọn xong hết thì thôi…”