Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 59: Con mồi - Mang hai người đó tới đây

Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:42:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Thẩm Từ và Thẩm Minh đều gì, bà lão : “Nghe bà lão một câu , gì quan trọng bằng mạng sống của . Theo như những gì , tất cả những đó, từng ngoại lệ, tất cả c.h.ế.t hết . cho hai , cái dáng vẻ c.h.ế.t của họ còn đáng sợ hơn cả hai tuyết !”

và Sanh Sanh thề sống thề c.h.ế.t cũng dám đến gần nữa.

Thẩm Minh buột miệng : “Không chỉ là một cái cây , đốt một mồi lửa là xong.”

Nào ngờ bà lão lắc đầu, như thể đang Thẩm Minh quá ngây thơ: “Đã thử , tác dụng.”

Nếu là cây bình thường, đốt là cháy, nhưng riêng cái cây đó sợ lửa.

Điều trong dự đoán của Thẩm Từ, đúng là thực vật biến dị đặc tính sợ lửa.

Thẩm Minh hỏi tiếp: “Vậy con đường nào khác để đến khu chung cư Trường Hạnh ?”

Nếu qua , cùng lắm là đường vòng.

Anh nghĩ cũng lắm, nhưng bà lão : “Thật hai con đường, nhưng khuyên hai nên từ bỏ , hai con đường đó, một con đường qua sở thú, ở đó cũng an , con đường còn thì một cái hồ lớn, hai vòng xa hơn.”

Thẩm Từ thì sợ đường vòng, cô sợ là quãng đường dài, đường sẽ gặp chuyện gì, so với nguy hiểm , đương nhiên nguy hiểm sẽ an hơn.

hỏi về vấn đề nữa mà hỏi sang chuyện khác: “Bà ơi, bà và Sanh Sanh sống trong cửa hàng nhỏ ?”

Nói , Thẩm Từ xung quanh, phát hiện đây là một cửa hàng quần áo, những bộ đồ mùa hè rải rác sàn, bất kỳ đồ dùng sinh hoạt nào cả, giống nơi thể ở lâu dài.

Bà lão : “Không , chúng sống ở đây, chúng ngoài, là tìm một ít vật tư.”

Đồ ăn trong nhà cũng sắp hết , bà thì , nhưng thương cho đứa cháu nhỏ chịu đói chịu rét cùng bà .

Còn về việc họ sống ở , đương nhiên thể cho hai mặt .

Thẩm Từ cũng hỏi bà lão sống ở , đợi ăn xong gói mì tôm, cô phủi tay dậy: “Bà ơi, cảm ơn bà cho chúng tin tức .”

Nói xong, cô gọi Thẩm Minh bên cạnh: “Anh, chúng thôi, em nghĩ cách đối phó với cây hoa quế biến dị đó .”

Thẩm Minh xong thì vui mừng, nhét mấy viên kẹo trái cây tay Sanh Sanh, vội vàng dậy theo Thẩm Từ, sốt ruột hỏi: “Cách gì cách gì? Mau cho .”

Nghe , Thẩm Từ định , nào ngờ bà lão phía dậy, lên tiếng gọi Thẩm Từ: “Khoan .”

Thẩm Từ đến cửa, cô dừng bước, đầu nghi hoặc bà lão.

Bà lão bên đống lửa, ánh lửa chiếu lên những nếp nhăn mặt bà , đôi mắt cụp xuống sáng lên, thể tin : “Hai , hai thật sự cách ?”

Thẩm Từ nghi hoặc, dáng vẻ của bà lão, dường như cũng đối phó với cái cây biến dị đó.

: “Có cách, nhưng chỉ thể đảm bảo bản khi qua sẽ tấn công.”

Còn nếu tiêu diệt cây hoa quế biến dị , Thẩm Từ bản lĩnh đó, mục tiêu của cô chỉ là khu chung cư Trường Hạnh.

dù chỉ , cũng đủ để bà lão coi trọng.

Lông mày bà lão nhíu chặt , cúi đầu đống kẹo trong tay cháu nhỏ, một lúc cũng đưa quyết định: “Hai định qua thế nào? Có thể… cho chúng cùng ?”

Nói đến đây, bà lão khổ: “ và Sanh Sanh cùng bố nó, vốn dĩ sống ở gần đây, nhưng từ khi cây quế biến dị đó bắt đầu ăn thịt , bố Sanh Sanh đều mất, vất vả lắm mới đưa Sanh Sanh chạy thoát. tuổi cao, thật sự thể đến nơi khác, hơn nữa cũng quen những nơi khác, chỉ thể tiếp tục ở đây, ban đầu chúng còn đủ ăn, nhưng bây giờ, vật tư ngày càng khó thu thập, nếu thành phố, chúng e rằng…”

Thẩm Từ bừng tỉnh, thì .

Khu vực ngoại ô thành phố Giang An còn nhiều vật tư để thu thập, chỉ thành phố mới hy vọng, nhưng cây quế đó chặn .

Trước đây cách thì thôi, bây giờ cách , dù tỷ lệ thành công cao nhưng cũng đáng để thử một phen, dù cũng là c.h.ế.t, chi bằng chọn một cái hy vọng sống sót.

Thẩm Từ cân nhắc trong lòng, chọn đồng ý: “Nếu điều kiện cho phép thì thể đưa hai bà cháu , nhưng bây giờ chúng rời , hai bà cháu đợi chúng .”

Thẩm Từ chắc chắn, dù chuyện cũng chắc chắn sẽ thành công.

bà lão xong vui mừng khôn xiết, viên kẹo trong tay Sanh Sanh, c.ắ.n răng : “Được, chúng sống ở cây cầu lớn đó, bên một chiếc xe buýt.”

địa chỉ của , nghĩ rằng hai chủ động cho họ kẹo thì quá .

Thẩm Từ gật đầu: “Được, nhớ .”

Rời khỏi cửa hàng nhỏ, Thẩm Từ con đường lớn bên ngoài.

“Anh, chúng tìm hai Lâm Kiên và A Tam đó về.”

Thẩm Minh ngơ ngác: “Tìm họ gì? A Từ, cách em liên quan đến họ ?”

Thẩm Từ : “ , thực đối phó với thực vật biến dị khó, sở dĩ thực vật biến dị tấn công là vì chúng ngửi thấy mùi của sinh vật sống, nên chỉ cần khiến chúng nghĩ rằng chúng là đồng loại thì sẽ vấn đề.”

Nghe Thẩm Từ nhắc nhở, Thẩm Minh gật đầu đồng tình hỏi tiếp: “Vậy thế nào để nó nghĩ chúng là đồng loại?”

Thẩm Từ : “Rất đơn giản, chỉ cần chúng dính mùi của thực vật là .”

vấn đề cũng bắt đầu phát sinh, trong thời tiết lạnh như thế , thực vật khó tìm, huống chi là lấy mùi của chúng để dính .

Thứ duy nhất Thẩm Từ thể dùng là nửa miếng gỗ long não đó, nhưng rõ ràng là đủ.

Thẩm Minh lập tức hiểu , tay vuốt cằm suy tư: “ lấy mùi của thực vật ở mới …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-59-con-moi-mang-hai-nguoi-do-toi-day.html.]

Mắt dần mở to: “Không là cây quế biến dị đó chứ?!”

Thẩm Từ tán thưởng trai một cái: “Anh đúng , mùi quế đủ nồng đậm, nếu chúng bôi nó lên , dù gốc cây, nó cũng sẽ tấn công chúng .”

Như , thể thuận lợi qua, thực vật biến dị dù biến dị đến cũng mọc con mắt.

Giống như một giữa một biển hoa, đột nhiên mùi đồ ăn bay đến, đó sẽ lập tức nhận . nếu mùi đồ ăn còn, đó vẫn là mùi hoa hoặc mùi cây cỏ, đó sẽ thể xung quanh thực sự đồ ăn.

Là một thủ đoạn lừa gạt.

Thẩm Minh vẫn lắc đầu: “Không , cây biến dị quá nguy hiểm, bà lão đó vốn dĩ thể đến gần, vì thể lấy cành lá của nó.”

Thẩm Từ hề lo lắng, : “Vậy nên, chẳng chúng mới cần mồi nhử ?”

Thẩm Minh thì nhảy dựng lên: “Ý em là hai …”

Lấy họ mồi nhử, đây cũng là một cách, nhưng tàn nhẫn quá ?

Tuy nhiên Thẩm Minh gánh nặng tâm lý , Thẩm Từ hề.

Vốn dĩ Lâm Kiên và A Tam , nếu ngay từ cô và trai đề phòng, nếu là bình thường vũ lực thì chắc chắn gặp nạn .

Họ thích ăn thịt , thì chuẩn tâm lý để khác ăn thịt.

Rất nhanh, Thẩm Từ trở nơi xuống xe đó.

Từ xa, cô thấy hai bóng đen tuyết, đang cựa quậy, lẽ cựa quậy một đoạn khá xa.

Thẩm Từ đến gần.

Lâm Kiên thấy Thẩm Từ thì kinh ngạc và tức giận, hàng mi phủ sương trắng, trợn trừng như lòi con mắt.

“Hai vẫn còn sống ?” Thẩm Từ .

trong mắt họ, nụ khiến họ sợ phát khiếp.

Người phụ nữ rời , chắc chắn là việc cần đến họ, và chắc chắn đó là chuyện !

“Ưm ưm!”

Lâm Kiên chuyện, nhưng lời chỉ còn tiếng “ưm ưm”.

Thẩm Từ một lời vô nghĩa nào với họ, cùng Thẩm Minh kéo họ dậy, đá m.ô.n.g họ để về phía .

Sau khi hai đ.á.n.h một trận, còn chịu lạnh lâu như nên khó khăn, nhờ Thẩm Minh giúp đỡ.

Thẩm Từ sợ họ c.h.ế.t thì sẽ mồi nhử nữa, cô đành nhẫn nhịn.

Cứ trì hoãn như , đến khi phía cây cầu lớn, trời xế chiều.

Thẩm Từ sắc trời, một khi trời tối, đối phó với cái cây biến dị đó sẽ khó khăn hơn, xem hôm nay thể dùng mồi nhử .

Cô và Thẩm Minh đành xuống gầm cầu tìm bà lão lúc nãy.

Lúc gầm cầu, một chiếc xe buýt cũ nát đang đậu ở đó, xe phủ một lớp băng dày, sắp rõ màu sắc ban đầu của chiếc xe nữa .

Khi Thẩm Từ đến, trong xe lập tức cảnh giác.

NHAL

Bà lão vội vàng cầm lấy một cây gậy, dẫn cháu trai ngoài, xem ai đang đến đây, sẵn sàng đối phó.

khi thấy Thẩm Từ và Thẩm Minh, bà lão buông lỏng cảnh giác, nhưng khi thấy Lâm Kiên và A Tam, bà cảnh giác: “Hai, hai đó là ai?”

Thẩm Từ : “Bà đừng sợ, hai , chúng mới cách qua cái cây biến dị .”

Bà lão hiểu cách qua của Thẩm Từ cho lắm, dù chỉ cần thể qua thì thế nào cũng .

bảo bốn Thẩm Từ trong xe buýt để chuyện.

Thẩm Từ lên xe, lướt qua tình hình xe buýt, trông bẩn và lộn xộn, cửa sổ che chắn bằng quần áo và chăn cũ, sàn nhà dựng lên bằng đủ loại phế liệu thu thập , phủ lên những lớp chăn và quần áo dày.

Mặc dù còn tệ hơn cả hang ổ của vô gia cư, nhưng đây là nơi trú ẩn của bà lão và cháu trai trong tận thế.

Thẩm Từ trói Lâm Kiên và A Tam ở vị trí ghế phụ lái của xe, đó cuối xe.

Bà lão sợ hãi hai đàn ông ở đầu xe, hỏi Thẩm Từ: “Ngày mai định thế nào?”

Tuy nhiên Thẩm Từ trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của bà lão.

Cô cũng về phía đầu xe, quyết định vẫn , nếu mà Lâm Kiên và A Tam thấy, e rằng họ sẽ liều mạng trốn thoát, hoặc dọa c.h.ế.t khiếp, điều bất lợi cho kế hoạch ngày mai.

Thẩm Từ chỉ : “Ngày mai sẽ thôi ạ.”

Nếu như , bà lão cũng hỏi nhiều nữa.

Phía bên , Sanh Sanh lấy diêm đốt một cây nến, cố định ở một góc để chiếu sáng, cẩn thận lấy một chiếc bếp cồn trong chiếc hộp nhỏ ghế.

Một cái nồi nhỏ đặt bếp, đó chính là dụng cụ họ dùng để nấu ăn.

 

Loading...