Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 58: Hút máu - Cây hoa màu đỏ uống máu người!

Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:42:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Từ : “Ừm, ai trong các cô lái xe ?”

Một phụ nữ gầy gò giơ tay lên: “, .”

Thẩm Từ gật đầu: “Vậy , chiếc xe van sẽ để cho các cô, các cô lái xe, theo con đường cao tốc , tìm biển chỉ dẫn đến khu Kim Mậu thì sẽ thấy căn cứ.”

Nghe , những phụ nữ phấn khích.

“Cảm, cảm ơn cô!”

, căn cứ thật là quá !”

cho chúng xe thì hai ?”

Tất nhiên Thẩm Từ sẽ cho họ cô còn một chiếc xe nữa, chỉ : “Không cần lo cho chúng , chúng còn việc khác.”

Nếu như , họ cũng hỏi thêm nữa.

Nhìn đôi nam nữ , như Lâm Kiên cũng thể đối phó , chứng tỏ năng lực kinh khủng.

Ba phụ nữ lập tức hành động, thu gom vật tư lái xe rời .

Sau khi Thẩm Từ họ biến mất ở cuối con đường cao tốc, cô mới lấy chiếc xe nhà để trong gian , cùng Thẩm Minh kéo Lâm Kiên và A Tam lên xe.

Sau khi Lâm Kiên và A Tam đ.á.n.h một trận tơi bời thì bất tỉnh, im như hai xác c.h.ế.t.

Thẩm Minh ném một cốp xe, còn ném hàng ghế , đó cùng Thẩm Từ lái xe rời khỏi khu vực dịch vụ.

“Cả đêm em ngủ , mau ngủ một lát .” Thẩm Minh .

Thẩm Từ ở hàng ghế , liếc Lâm Kiên đang trói chặt ở bên cạnh, lắc đầu: “Không , lái xe cẩn thận, em sẽ canh chừng .”

Nếu canh chừng cẩn thận, để Lâm Kiên tỉnh , để thoát thì ?

Cẩn thận một chút luôn đúng.

Thỉnh thoảng Thẩm Từ lấy một ít tuyết thu thập trong gian , tự chườm lạnh để tỉnh táo, tiện thể chườm cho trai một chút, tránh để ngủ gật khi lái xe.

Cứ như , hơn tám giờ sáng, xe rời khỏi đường cao tốc, địa phận thành phố Giang An.

Vừa thành phố Giang An, xe thể nữa.

Mặc dù lốp xe cải tạo để tuyết, nhưng ngờ tuyết ở thành phố Giang An quá dày.

Thẩm Từ chỉ thể kéo Lâm Kiên và A Tam xuống xe, cho xe trong gian.

Cứ như , Lâm Kiên và A Tam bất tỉnh cũng tỉnh .

Khi bọn họ tỉnh dậy, thấy đang ở giữa một vùng tuyết trắng xóa, còn cặp em đáng ghét đang bên cạnh thì sốt ruột, giãy giụa dậy mắng chửi.

Ai ngờ cử động thì nhận , cơ thể họ chỉ trói chặt, mà miệng của họ cũng dán băng dính, giống hệt với ba phụ nữ mà họ bắt đó!

“Ưm ưm, ưm!”

Ồn ào quá.

“Anh, cứ vứt họ ở đây .”

Ở đây tuyết dày, ai quanh đây, để họ c.h.ế.t cóng ở đây là hợp lý.

Lúc Lâm Kiên và A Tam đều sợ hãi, hai liều mạng giãy giụa trong tuyết, tiếc là Thẩm Từ chẳng thèm liếc họ, rời cùng Thẩm Minh..

Bước lớp tuyết dày, Thẩm Từ dự cảm về thành phố Giang An.

Thành phố Giang An nhỏ hơn thành phố Gia Nam nhiều, đống tuyết đường lâu chính quyền đến dòng, e là tình hình bên trong còn tồi tệ hơn thành phố Gia Nam.

Thẩm Từ Thẩm Minh kể thông tin tình báo từ Lâm Kiên, rằng thành phố Giang An một vị trưởng quan là Laith.

“Laith?”

Thẩm Từ nhíu mày, cô từng qua cái tên , nhưng đây là nước ngoài.

Xem căn cứ, vẫn một thế lực nào đó đang cắm rễ.

Hai Lâm Kiên và A Tam đó đúng là đáng c.h.ế.t, dám đưa đồng bào của cho ngoài

Thẩm Từ hối hận vì lúc tặng cho họ thêm vài đấm.

Cô ghi nhớ chuyện , bắt đầu ngó kiến trúc của thành phố Giang An, từng tòa nhà cao tầng đều gió tuyết đóng băng thành bức tượng.

Một công trình chất lượng kém, thậm chí nứt vì lạnh, bắt đầu sụp đổ từ chỗ nứt, đổ sang các tòa nhà bên cạnh, từng mảnh đá vụn và kính vỡ rơi xuống.

là cảnh tượng tận thế của một thành phố hoang tàn.

“Anh xem, phía một cây cầu lớn.”

Thẩm Từ chỉ tay về phía , trong ánh sáng mờ ảo, đúng là một cây cầu lớn mặt họ.

Thẩm Minh nhớ : “Sắp đến , khi qua cây cầu đó thì thẳng thêm một đoạn nữa là đến một khu chung cư cũ. Anh nhớ hình như khu chung cư đó tên là… Trường Hạnh. Ừm, là Trường Hạnh, đây khi học, một bạn cùng lớp sống ở đó, thường xuyên phàn nàn với rằng hạt của cây long não trong khu chung cư của họ bẩn khắp mặt đất.”

, hạt cây long não rơi xuống sẽ bẩn đất, hầu hết các thành phố còn trồng nữa, chỉ một khu chung cư cũ vẫn còn giữ .

Nói đến đây, Thẩm Minh cảm thấy lo lắng: “Không nhiều năm trôi qua như , cây long não trong khu chung cư Trường Hạnh còn .”

Dù còn thì họ cũng đến xem.

“Đi nhanh thôi.” Thẩm Từ thúc giục.

Cô tiếp tục bước tuyết, tiến về phía .

, Thẩm Từ nhận điều kỳ lạ, tuyết đường bắt đầu ít dần, đồng thời xuất hiện nhiều dấu chân con .

Nhất là khi cô đến cây cầu, tuyết càng mỏng hơn, phủ đầy bùn đất và dấu chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-58-hut-mau-cay-hoa-mau-do-uong-mau-nguoi.html.]

Sau khi hết cây cầu, thêm vài trăm mét nữa, Thẩm Từ dừng .

thấy cách đó bảy tám bước chân, một t.h.i t.h.ể đang .

Thi thể úp mặt xuống đất, phần cơ thể biến mất, phía là một vệt m.á.u đất đóng băng, cảnh tượng đáng sợ.

Thẩm Minh tới, kiểm tra sơ bộ phần mất của thi thể, bắt đầu đề phòng: “Không giống do con gây , chẳng lẽ động vật biến dị.”

Thẩm Từ chắc chắn: “Không , ở đây khá gần với khu chung cư Trường Hạnh, ở đó gỗ long não nên xung quanh sẽ động vật biến dị.”

nếu c.h.ế.t do con gây thì do cái gì?

Thẩm Từ đang suy nghĩ, đúng lúc , một tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên!

NHAL

Tiếng hét t.h.ả.m thiết bỗng vang lên, phá tan sự yên tĩnh ở đây. Thẩm Từ vội vàng kéo Thẩm Minh trốn một góc, đó cô thò đầu .

Chỉ thấy con đường xám xịt, một đàn ông la lớn chạy về phía .

Chạy một lúc, tốc độ của dần dần chậm , tiếng kêu t.h.ả.m thiết cũng biến thành tiếng nức nở, thống khổ, cuối cùng ngã cái t.h.i t.h.ể mất nửa , đó dậy nửa.

Thẩm Từ đợi một lát, khi xác nhận xung quanh nguy hiểm mới nhẹ nhàng bảo Thẩm Minh tới, xem sống c.h.ế.t.

thấy, lông tơ khắp Thẩm Từ lập tức dựng !

quen thấy thi thể, cũng thấy sợ khi g.i.ế.c , nhưng đàn ông c.h.ế.t mặt là ngoại lệ.

Người đàn ông mặc nhiều áo khoác, cơ thể mập mạp, nhưng dù , cơ thể đều vũ khí sắc bén xuyên thành cái rổ! Mà những lỗ thủng đều trải dài từ xuống .

Tất nhiên những lỗ thủng đó đều thấm đẫm màu đỏ của máu.

Khó thể tưởng tượng, cơ thể của phía lớp quần áo sẽ t.h.ả.m thế nào, chỉ sợ trở thành một máu.

Rốt cuộc gặp cái gì?

Thẩm Minh vội vàng bảo vệ Thẩm Từ lùi , như thể thứ gì đó dơ bẩn.

“Thành phố Giang An .” Thẩm Minh : “Xem chúng thể qua .”

Thẩm Từ cũng ngờ xảy chuyện như .

Nếu bắt buộc đến khu chung cư Trường Hạnh thì chỉ thể đường vòng, nhưng cũng chắc thể đường vòng , dù họ cũng bên trong thành phố Giang An thứ gì.

“Anh chị, em khuyên hai đừng tiếp nữa.”

Đột nhiên, một giọng nhỏ của một bé vang lên ở phía đống gạch vụn đổ nát.

Cậu bé 9 tuổi, cơ thể gầy gò, đôi mắt to đen láy.

Rõ ràng điều gì đó.

Thẩm Từ tới hỏi: “Em trai, em thể cho chị phía thứ gì ?”

Nào ngờ, Thẩm Từ còn đến gần bé, phía một bà lão tóc bạc vội vàng tới ôm lấy bé, bịt miệng , vẻ mặt cảnh giác chằm chằm Thẩm Từ và Thẩm Minh.

“Sanh Sanh, bà nội dặn con thế nào? Bảo con chuyện với lạ mà, con ?”

Người lạ? Thẩm Từ ngại ngùng Thẩm Minh ở bên cạnh.

Thẩm Minh tới giải thích: “Ngại quá bà ơi, chúng ác ý, chỉ đến khu chung cư Trường Hạnh. vẻ phía an lắm, bà thể cho chúng phía xảy chuyện gì ? Chúng thể trả thù lao.”

Nói xong, Thẩm Minh lấy ba viên kẹo trái cây trong túi, khiến Sanh Sanh chằm chằm viên kẹo, liên tục nuốt nước miếng.

Dường như bà lão đó ngờ, thời buổi lễ phép như , bà vô thức buông lỏng cảnh giác một chút.

con đường tối tăm vắng lặng bên ngoài, suy nghĩ một chút thở dài: “Hai đây .”

Thẩm Từ lời, cùng Thẩm Minh theo bà lão, một cửa hàng nhỏ phía bức tường vỡ.

Cánh cửa lớn duy nhất thể lấy ánh sáng của cửa hàng nhỏ bức tường vỡ che khuất một nửa, khiến một trường bên trong càng thêm tối tăm, may mắn là một đống lửa đang cháy để chiếu sáng.

Mọi xuống quây quần bên đống lửa.

Bên cạnh đống lửa đạt hai hộp đồ hộp đun nóng, kịp ăn, mùi thơm bay từ bên trong.

Sự cảnh giác đỡ vơi một nửa của bà lão dựng lên, sợ hai ngoài sẽ cướp đồ hộp của họ.

Thẩm Từ thấy sự đề phòng của bà , lấy hai gói mì tôm trong trong ba lô cô mang theo , chia cho Thẩm Minh một gói để ăn sáng.

Bà lão thấy họ đồ ăn, lúc mới yên tâm chia đồ hộp cho Sanh Sanh.

Ăn một miếng, bà lão thoải mái nheo mắt, lúc mới lên tiếng với hai họ: “Bà lão cũng coi như bụng , khuyên hai đến từ thì về đó , đừng về phía nữa.”

Thẩm Minh hỏi: “Tại ?”

Bà lão định trả lời, Sanh Sanh ở bên cạnh nhanh chóng : “Vì quái vật!”

Quái vật?

“Là động vật biến dị ?” Thẩm Từ hỏi.

Ai ngờ bà lão lắc đầu: “Là một cây hoa quế, nó ở công viên nhỏ. Hai từng thấy , cây hoa quế đó to bằng một tòa nhà, hoa của nó màu đỏ, nó còn uống m.á.u !”

Cây hoa quế hút m.á.u , xem là thực vật biến dị .

Đa thực vật biến dị nguy hiểm, nhưng một ít cũng thể tấn công .

“Cách tấn công của nó là gì?” Thẩm Từ hỏi.

Mỗi loại thực vật biến dị tấn công sẽ cách tấn công khác , vì thể tìm điểm yếu của nó.

Bà lão kinh hãi hỏi: “Hai , chẳng lẽ hai vẫn đó?”

 

Loading...