Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 57: Vẽ - Anh muốn tôi giao em gái ra?
Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:42:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Minh theo A Tam đến cửa hàng ăn uống bên cạnh, Lâm Kiên đang ghế gặm bánh mì, gặm đợi Thẩm Minh đến.
Thẩm Minh đến, thẳng vấn đề: “Tìm chuyện gì?”
Lâm Kiên nhai hết miếng bánh mì cuối cùng, phủi tay dậy, đặt tay lên vai Thẩm Minh: “Anh bạn, cần căng thẳng .”
Nói xong, dùng sức bóp mạnh vai Thẩm Minh.
Vậy mà Thẩm Minh chẳng hề nhíu mày, chỉ lạnh lùng liếc Lâm Kiên.
Lâm Kiên sảng khoái, buông Thẩm Minh : “Thân hình tệ, từng luyện ?”
Thẩm Minh cử động vai, qua loa: “Cũng hẳn, nhưng đối phó với vài tên mắt như mù vẫn dễ dàng.”
A Tam thấy thì trừng mắt: “Mày mắng ai đấy?”
Lâm Kiên giơ tay ngăn A Tam đang nổi nóng , nụ môi cũng dần biến mất.
“Anh em họ Thẩm, thấy hình tệ nên mới gọi đến, bàn chuyện ăn với , nên điều chút .”
Đáng tiếc, Thẩm Minh chính là kiểu điều, nhưng vụ ăn mà Lâm Kiên là gì bèn hỏi: “Làm ăn gì?”
Thấy Thẩm Minh hứng thú, Lâm Kiên : “Có trưởng quan Laith ở thành phố Giang An ?”
Laith?
Cái tên giống nước ngoài.
Thẩm Minh nhíu mày: “Chưa từng qua.”
Lâm Kiên : “Chưa qua cũng , để giới thiệu qua cho . Trước tận thế, vị trưởng quan Laith ở thành phố Giang An phận đặc biệt, bây giờ trong tay chỉ một đống vật tư mà còn cả… thứ đó nữa.”
Nói đến “thứ đó”, tay Lâm Kiên động tác hình khẩu súng.
Đồng tử Thẩm Minh co .
Phản ứng của lọt mắt Lâm Kiên, Lâm Kiên hài lòng.
“Hiểu chứ? tin là thông minh, chỉ cần theo trưởng quan Laith, trong tận thế, còn thể sống sung sướng hơn cả hoàng đế.”
Trong tận thế, trật tự sụp đổ, nắm đ.ấ.m mới là đạo lý.
Thẩm Từ thầm nghĩ, nếu thật sự chuyện như , Lâm Phiên sẽ hào phóng cho ? Chắc chắn chuyện đơn giản như .
Anh hỏi: “Anh gì?”
Lâm Kiên tán thưởng Thẩm Minh: “Quả nhiên là thông minh, nhưng ai cũng thể theo trưởng quan Laith, ít nhất cũng nộp một lá thư đầu hàng.”
Nói xong, Lâm Kiên hiệu cho Thẩm Minh ba phụ nữ xe van ở bên ngoài: “Thấy ? Trưởng quan Laith thích chơi phụ nữ lắm, nhất là phụ nữ trẻ , ba chính là lá thư đầu hàng của chúng .”
Thẩm Minh còn hiểu ?
Bàn tay đang buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm, giọng cũng lạnh như băng: “Anh giao em gái ?”
“ , hợp tác với chúng , cùng đưa đến chỗ trưởng quan Laith, sẽ nhận vô vàn lợi ích.”
Lâm Kiên bắt đầu vẽ một tương lai cho Thẩm Minh, nhưng trong lòng thầm nghĩ, cứ dỗ dành tên , đợi lấy phụ nữ họ Thẩm thì g.i.ế.c cũng muộn.
“Cậu cũng cần lo lắng cho em gái, em gái xinh như , đến chỗ vị trưởng quan Laith, còn yêu chiều hết hahaha, A Tam mày đúng ?”
“Hehe đúng , cái là diễm phúc của con đàn bà đó…”
Còn xong từ “diễm phúc”, Thẩm Minh thể nhịn nữa, vung nắm đ.ấ.m đấm mạnh mặt Lâm Kiên.
Thẩm Từ mơ hồ thấy tiếng động bất thường ở bên cạnh, cảm thấy căng thẳng, xem trai cô tay .
Cô lo lắng cho trai , dù đây hai em họ ngày nào cũng đến chỗ Sở Hàn tập luyện, thủ của trai cô tiến bộ nhiều, kể còn d.a.o ngắn và khẩu súng, cô đưa cho trai một khẩu nên dễ đối phó với hai đó.
Bây giờ cũng đến lúc cô tay .
“Cô bé, cô cũng trai cô xảy chuyện đúng ?”
Người phụ nữ đặt con d.a.o trong tay lên vai Thẩm Từ, lưỡi d.a.o áp sát cổ Thẩm Từ, đe dọa: “Không trai cô xảy chuyện thì ngoan ngoãn theo .”
Lúc Thẩm Từ mới hiểu : “Các , các cố ý ? Cố ý tách chúng ?”
“ , cũng ngu ngốc lắm nhỉ.”
Dụ dỗ đàn ông sang bên , giao cho chồng cô đối phó, đó cô sẽ đến đối phó với cô gái nhỏ bé yếu ớt , đúng là quá dễ dàng.
Người phụ nữ phấn khích, nghĩ rằng tối nay thu hoạch quá lớn, trong lòng cũng thả lỏng cách giác.
kịp vui mừng lâu, sự cố xảy .
Cô gái bé nhỏ yếu đuối vô dụng trong mắt cô bỗng biến thành một con báo săn nhe nanh múa vuốt, một tay nắm chặt cổ tay cầm d.a.o của cô .
Người phụ nữ kinh hãi, đang định phản kháng, nào ngờ, sức lực của cô gái nhỏ bé đó lớn tưởng, bé cổ tay cô , vặn cả cánh tay cô đến một góc độ quái dị!
Cơn đau dữ dội ập đến, phụ nữ hoảng sợ phát hiện, cổ tay còn sức lực nữa! Con d.a.o tay cô rơi “bộp” xuống đất.
Không , cô gái từng luyện tập qua!
dù phụ nữ nhận chuyện thì cũng muộn.
Thẩm Từ cho phụ nữ cơ hội phản ứng, tay nhanh chóng lấy môn con d.a.o ngắn ở trong gian, mũi d.a.o đ.â.m “phập” tim phụ nữ.
Toàn bộ quá trình diễn nhanh, phụ nữ còn kịp phản ứng!
Cô mở to mắt, vẻ mặt thể tin nổi.
Sao thể? Sao thế? Rõ ràng tay của đối phương trống , rốt cuộc cô lấy con d.a.o ở ?!
Vẻ mặt của phụ nữ như thấy ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-57-ve-anh-muon-toi-giao-em-gai-ra.html.]
tiếc là cô vĩnh viễn thể sự thật.
Thẩm Từ buông phụ nữ , ném xác cô sang một bên, tiện tay lấy quần áo phụ nữ lau sạch vết m.á.u lưỡi dao, khi lau sạch mới cất gian.
Giải quyết xong phụ nữ, tiếp theo nên xem trai cô thế nào .
Thẩm Từ , sải bước khỏi cửa hàng tiện lợi, sang cửa hàng bên cạnh.
Khi cô tới nơi, Thẩm Minh đang đè chặt Lâm Kiên, liên tục đ.ấ.m mặt Lâm Kiên.
Còn A Tam, đ.á.n.h đến mức chỉ thể cựa quậy một chút đất, bò dậy nổi.
Thẩm Minh thấy Thẩm Từ an thì , lúc mới dừng , dậy, xoay xoay cổ tay đau vì đ.ấ.m , hỏi Thẩm Từ: “A Từ, chúng nên xử lý hai thế nào?”
Vấn đề xử lý thế nào, Thẩm Từ vẫn nghĩ đến, với thói quen của cô, đương nhiên là g.i.ế.c để tránh để hậu họa.
cũng nhất thiết tự tay g.i.ế.c .
Cô : “Trước hết cứ trói họ , đó vứt ở khu đất hoang nào đó, để họ tự sinh tự diệt.”
Trong thời tiết lạnh như thế , bỏ ngoài trời chắc chắn sẽ c.h.ế.t cóng, nếu để trong khu vực dịch vụ, lỡ khác đến, sự việc, cứu hai thì ?
Thẩm Minh cũng cảm thấy cách của Thẩm Từ .
“Anh ở đây canh chừng họ, em lấy dây thừng.”
“Được.”
Thẩm Từ khỏi cửa hàng ăn uống, đến khu đất trống bên ngoài.
Ở khu đất trống một chiếc xe van đang đậu ở đó, cửa xe vẫn đóng, ba phụ nữ trói bên trong, lạnh đến nỗi mở nổi mắt, nhưng vẫn tia hi vọng sống sót, vẫn đang giãy giụa.
Mặc dù trời quá tối, họ thể thấy rõ chuyện xảy bên trong cửa hàng tiện lợi, nhưng kết quả cuối cùng, phụ nữ canh chừng họ bước ngoài!
Tốt quá !
Họ cầu cứu Thẩm Từ, cổ họng phát tiếng “ưm ưm”, nhưng khi thấy Thẩm Từ đang về phía họ, họ im lặng, dám cầu cứu nữa.
Đám Lâm Kiên , đôi nam nữ mà họ gặp lúc thì ?
Trong tận thế, sự độc ác của con phóng đại vô đại, ác nhiều, thì ít, họ còn thể tin ai?
Thấy Thẩm Từ đến gần, ba sợ hãi rụt .
Thẩm Từ đưa tay , cởi trói cho phụ nữ gần nhất, ai ngờ phụ nữ đó thấy tay cô thì sợ hãi, liên tục vặn vẹo cơ thể.
Thẩm Từ bỗng cảm thấy buồn bã.
Cô chợt nghĩ, nếu ba phụ nữ gặp là cô mà là một nhóm khác, dù cùng loại bỏ Lâm Kiên thì phận đang chờ đợi họ sẽ là gì?
Có sẽ từ một hang động ma quỷ, rơi một hang động ma quỷ khác ?
Người khả năng tự vệ thì chỉ như một món hàng hóa, khác định đoạt, như thịt cá, mặc cho khác nuốt chửng.
Thẩm Từ nhắm mắt , nén nỗi buồn trong lòng, nhẹ nhàng : “Mọi đừng sợ, sẽ hại , chúng khống chế Lâm Kiên , an .”
Không hai chữ “an ” chạm đến tim ba phụ nữ , họ rụt nữa, đôi mắt đỏ hoe, rơi lệ.
Thẩm Từ tiếp: “Bây giờ sẽ cởi trói giúp .”
Ba thì gật đầu lia lịa.
Sau khi cởi trói xong, Thẩm Từ cầm sợi dây cửa hàng ăn uống.
Ba phụ nữ , thấy Thẩm Từ rời , còn để ý đến họ, lúc họ mới tin Thẩm Từ ý với họ, họ vội vàng đuổi theo.
“Khoan .” Có gọi.
Thẩm Từ đầu , thấy đó cảm ơn cô: “Cảm ơn cô.”
Những còn cũng , tủi rơi lệ, ơn Thẩm Từ.
Thẩm Từ suy nghĩ một lát hỏi họ: “Có đ.á.n.h để trút giận ?”
Nghe thấy đ.á.n.h , mắt họ lập tức sáng lên.
Chưa đợi Thẩm Từ thêm, ba thể chờ nữa, tức giận xông cửa hàng ăn uống.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Từ thấy tiếng la hét t.h.ả.m thiết của Lâm Kiên và A Tam trong cửa hàng ăn uống.
Hai đó vốn Thẩm Minh đ.á.n.h cho sống dở c.h.ế.t dở, bây giờ đ.á.n.h thêm một trận nữa, họ còn sức để mắng c.h.ử.i nữa.
Thấy cũng sắp đến giờ , chân trời phía Đông bắt đầu sáng lên, Thẩm Từ nghĩ nhanh chóng tìm một chỗ để vứt Lâm Kiên và A Tam .
Cô và Thẩm Minh nhanh chóng trói , chuẩn kéo lên xe van rời .
còn kịp lên xe, cô cảm nhận ba ánh mắt họ chằm chằm.
Thẩm Từ đầu , thấy ba phụ nữ trong tuyết đang họ, ánh mắt tràn đầy sự mờ mịt về tương lai.
Nếu cứ mặc kệ họ, e rằng bao lâu nữa, họ sẽ rơi một mối nguy hiểm khác.
Suy nghĩ một chút, Thẩm Từ tạm thời nữa.
NHAL
Cô lục soát chiếc xe van, tìm thấy vài con dao, ngoài còn tìm một ít đồ ăn.
Cô xuống xe, đến chỗ ba phụ nữ: “Trong xe đồ ăn, d.a.o để tự vệ, trong cửa hàng ăn uống cũng một ít thức ăn mà họ lấy ở cửa hàng tiện lợi. Các cô cứ chia , lấp đầy bụng , nếu thật sự còn nơi nào để thì thể đến nương nhờ căn cứ Gia Nam.”
Nghe thấy “căn cứ”, những phụ nữ ngạc nhiên: “Còn, còn căn cứ ?”
Thẩm Từ im lặng.
Do thông tin liên lạc gián đoạn lâu và thành phố nào cũng khả năng xây dựng căn cứ nên những ở nơi khác cũng là lẽ thường.