Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 54: Chặn xe – Cô Phó có chuyện gì sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:42:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô bé, dạo chợ đêm cùng bạn trai ?”
Một giọng phụ nữ lọt tai Thẩm Từ.
Thẩm Từ đầu , thấy một gương mặt quen thuộc ở quầy hàng bên trái, là chủ bán thức ăn chăn nuôi gà vịt cho cô .
Bên cạnh chủ quán còn cô con gái An An ngoan ngoãn chiếc ghế đẩu nhỏ, thấy Thẩm Từ, cô bé nở nụ ngọt ngào chào: “Em chào chị.”
Thẩm Từ đến, xổm xuống xoa xoa má An An: “Chào An An nhỏ nhé.”
Cuối cùng, Thẩm Từ hỏi chủ quán: “Bà chủ, hôm nay chị bán gì ?”
Chủ quán khổ: “Còn gì nữa chứ? Chỉ là một vài món đồ chơi nhỏ đáng tiền, cũng may là lúc chị ngoài cùng một đội nhỏ, ngờ thu thập ít pháo hoa, phần lớn mang đổi điểm với căn cứ , bây giờ chỉ còn một ít pháo bông que, cô bé xem thích ?”
Thẩm Từ thuận theo ý chủ quán, từ từ chọn lọc những món đồ quầy, tiện thể tiếp: “Vậy bà chủ may mắn đấy, t.h.u.ố.c s.ú.n.g trong pháo hoa chắc chắn hữu dụng với căn cứ.”
Đổi những thứ , chắc thể đổi ít điểm, cuộc sống của gia đình chủ quán cũng sẽ hơn nhiều.
Sở Hàn đến bên cạnh Thẩm Từ, giúp Thẩm Từ lựa chọn, hỏi chủ quán: “Pháo bông bán thế nào?”
Chủ quán : “Haiz, đáng tiền , nếu hai thích thì tặng cho vài cây.”
“Sao ?” Thẩm Từ vội lấy vài viên kẹo từ trong túi.
Cô mua ít kẹo và sô cô la tận thế, lúc đều thể dùng như tiền tệ.
cô còn kịp đưa cho chủ quán, Sở Hàn lấy điểm trả cho cô.
Chủ quán mặt mày rạng rỡ, đưa cho Thẩm Từ một ít pháo bông.
Sau đó Thẩm Từ dạo một vòng trong chợ đêm, khi thấy thứ mua thì cùng Sở Hàn đến một con dốc nhỏ cách chợ đêm xa, đốt que pháo bông chơi.
NHAL
Ánh sáng vàng nhạt của pháo bông như một bông hoa nở rộ, thắp sáng đôi mắt Thẩm Từ.
“Không ngờ đêm giao thừa đầu tiên trong tận thế, còn pháo bông để ăn mừng.”
Sở Hàn đưa những que pháo bông còn cho Thẩm Từ: “Nếu em thích thì cứ lấy hết .”
Thẩm Từ nhận lấy, chút ngại ngùng hỏi : “Anh thích ?”
Cô còn tưởng Sở Hàn cũng giống cô, thích tạo chút nghi thức trong những ngày lễ.
Sở Hàn : “Mua cho em mà.”
Nghe , Thẩm Từ sững một chút, đó tít mắt: “Cảm ơn nhé, lát nữa em mang về cho ba và trai cũng đốt một chút.”
Và cầu nguyện cho những năm tới đều bình an và vui vẻ.
Sở Hàn nụ tràn ngập mặt Thẩm Từ, còn rực rỡ hơn cả pháo bông, như thể đến gần Thẩm Từ là thể chiếu sáng.
Anh hỏi Thẩm Từ một câu: “Có ai cũng yêu gia đình ?”
Thẩm Từ hiểu tại Sở Hàn hỏi như , nhưng đây cô từng Sở Hàn , Sở Hàn còn ba nữa, Thẩm Từ chỉ nghĩ là đang nhớ nhà.
Nếu là đây, Thẩm Từ nhất định sẽ với Sở Hàn, đúng , ai cũng yêu gia đình , nhưng những trải nghiệm kiếp dạy cho cô, sinh tử, tình cảm đều mong manh.
Trong tận thế, những bỏ vợ bỏ con, bán ba quá phổ biến, thường thì tai họa đều do mang đến.
Thẩm Từ : “Không hẳn, tình yêu cũng mức độ nặng nhẹ, những tình yêu đến mức thể màng đến bản , vốn dĩ là phản nhân tính, vì càng trở nên quý giá, mà thứ quý giá, ai cũng thể , cũng may là em khá may mắn.”
Rất may mắn, ba và trai cô đều hết lòng yêu thương cô, đương nhiên, cô cũng sẽ yêu thương họ thật , trong tận thế tàn khốc cô sẽ dùng hết sức lực của để bảo vệ họ.
“Thẩm Từ.” Sở Hàn đột nhiên gọi một tiếng.
Thẩm Từ hỏi: “Sao ?”
Sở Hàn : “Vài ngày nữa, nhiệm vụ cần ngoài một chuyến, thể vài ngày tới về căn cứ , chuyện huấn luyện của em và Thẩm Minh gác một chút .”
Thẩm Từ để bụng: “Không , cứ .”
Vừa mấy ngày cô cũng lấy chiếc xe cải tạo về, chuẩn một chút, tới thành phố Giang An bên cạnh, thu thập một đống gỗ long não.
Nghĩ đến gỗ long não, Thẩm Từ mới nhớ một thứ cần đưa cho Sở Hàn.
Cô giả vờ thò tay túi trong áo, lấy nửa miếng gỗ long não cắt sẵn, nhét tay Sở Hàn: “Tặng cái .”
“Đây là…” Sở Hàn cầm miếng gỗ long não lật lật xem xét.
Thẩm Từ nửa thật nửa đùa : “Trước đây khi gặp động vật biến dị, em phát hiện hình như chúng kiêng kị với vật trang trí bằng gỗ nên chia cho một nửa, hy vọng tác dụng.”
Ban đầu Thẩm Từ tin tức về gỗ long não lộ ngoài, là sợ quá nhiều đến cướp, nhưng bây giờ, cô và trai sắp thành phố Giang An để thu thập , bây giờ truyền tin tức ngoài cũng sẽ ảnh hưởng đến gia đình , thì .
Sở Hàn cảm ơn Thẩm Từ, nhận lấy nửa miếng gỗ long não.
Nhìn thấy còn sớm nữa, đưa Thẩm Từ đến chỗ đậu xe, lái xe chở Thẩm Từ về nhà.
Đến khi bóng lưng Thẩm Từ biến mất trong cửa đơn nguyên, Sở Hàn mới trở về khu biệt thự của .
ngờ khu biệt thự, con đường đen kịt, đột nhiên từ bên cạnh xông một bóng , dang tay chắn xe.
Sở Hàn vội vàng đạp phanh, “kít” một tiếng dừng .
Lúc mới rõ, chắn xe là Phó Song Song.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-54-chan-xe-co-pho-co-chuyen-gi-sao.html.]
Phó Song Song thấy cuối cùng cũng đợi Sở Hàn về, mặt lộ vẻ vui mừng chạy tới, đưa tay kéo cửa xe phụ.
Tuy nhiên cánh cửa xe như hàn c.h.ế.t, thế nào cũng mở .
Sắc mặt Phó Song Song trở nên lo lắng.
Nhìn thấy vẻ sốt ruột của cô , lẽ thật sự chuyện quan trọng.
Sở Hàn xuống xe, đến hỏi: “Cô Phó chuyện ?”
Phó Song Song hà hai bàn tay của , lạnh đến dậm chân, cầu xin Sở Hàn: “Sở Hàn, em chuyện với , nhưng bên ngoài lạnh quá, chúng trong xe ?”
Trong xe mở máy sưởi, Phó Song Song thèm từ lâu .
Sở Hàn hề nghĩ ngợi, dứt khoát từ chối Phó Song Song: “Không tiện, hơn nữa, cô Phó vẫn nên gọi là đội Sở thì hơn.”
Giọng điệu khách khí nhưng xa cách, như một chậu nước đá dội tắt sự vui mừng trong lòng Phó Song Song.
Rõ ràng khi chuyện với Thẩm Từ dịu dàng thiện đến , đến lượt cô thì ?
Phó Song Song cam lòng, rõ ràng cô cũng thua kém Thẩm Từ!
“Đội Sở, em cầu xin một chuyện.”
Sở Hàn hỏi: “Chuyện gì?”
Hỏi xong, Phó Song Song trả lời một lúc lâu, chỉ c.ắ.n môi, như thể hạ một quyết tâm khó khăn nào đó mới : “Chuyện xảy chiều nay, em thật sự ngờ em như , nhưng bà cũng vì quá đói mà thôi, thể thông cảm , nên đội trưởng Sở , thể nể tình bà phạm đầu, đừng cách chức chúng ?”
Thì là đến cầu xin cho nhà.
Đôi lông mày của Sở Hàn hiện lên một tia dịu dàng, với Phó Song Song: “Căn cứ quy tắc của căn cứ, khôi phục chức vụ cũ e là thể .”
Huống chi chức y tá trưởng vốn dĩ là bằng cửa .
Nhìn thấy chút tia hy vọng nào, Phó Song Song sốt ruột: “Thế, thế phạm là bà , em sai gì , thể khôi phục chức vụ của em ?”
Đáng tiếc Sở Hàn vẫn từ chối: “Chức vụ của cô và bà Thạch vốn dĩ thông qua quy trình bình thường, việc cách chức là quyết định của cấp .”
Ý của là, chuyện họ cửa tòa nhà y tế bại lộ, cấp cũng , việc cách chức là quyết định thể đổi.
Phó Song Song hiểu nguyên nhân, sắc mặt xám xịt, trong lòng oán trách Thạch Thu Thủy, tham ăn như chứ? Tham ăn đến mức vì một quả táo ?
Chỉ vì một quả táo, hại bản đủ, còn hại cả con gái mất việc, đúng là càng nghĩ càng tức!
Sở Hàn suy nghĩ của Phó Song Song, tưởng cô đang lo lắng cho cuộc sống của gia đình , bụng đề nghị: “Mặc dù chức vụ thể khôi phục, nhưng tìm việc cũng khó, dự án sửa cống của căn cứ vẫn luôn thiếu , nếu các cô , thể sắp xếp.”
Cái gì? Sửa cống?!
Phó Song Song suýt nữa nghi ngờ nhầm, bảo cô và cô sửa cống ?
Đó là công việc con ? Đừng tưởng cô thấy, những sửa cống đến khi trời tối mới tan ca, và vì cần kỹ thuật nên đãi ngộ họ nhận cũng tệ.
Công việc bẩn khổ, chẳng mấy đồng, ai thì , dù cô cũng .
đương nhiên cô thể với Sở Hàn như .
Cô : “Không , chúng thể tự nghĩ cách.”
Nếu như , Sở Hàn cũng còn gì để giúp đỡ, định lên xe.
Không ngờ, Phó Song Song gọi : “Đội trưởng Sở.”
Sở Hàn đầu : “Còn chuyện gì nữa?”
Phó Song Song c.ắ.n môi, mắt đỏ hoe : “Khu dân cư bên lạnh quá, bây giờ gia đình em như thế , cũng khó tìm việc , xem nhà thiếu một giúp việc ? À đúng , ngoài việc dọn dẹp, em còn nấu cơm, gấp quần áo, nhất định sẽ chăm sóc thật …”
“Cô Phó.”
Phó Song Song xong Sở Hàn ngắt lời: “Lần cô Phó đến đây là chuyện ?”
Không ngờ ý đồ thật sự của Sở Hàn thấu.
, những gì cô đó đều là để bày tỏ sự đáng thương, mục đích là đến chỗ Sở Hàn, dù một việc như bảo mẫu cũng , cô lòng tin ở bản , chỉ cần cho cô thời gian và cơ hội tiếp xúc, chắc chắn Sở Hàn sẽ để tâm đến cô .
Cô cũng giấu giếm nữa: “ , em trong tận thế sống hơn một chút, em sống thật , điều gì sai cả.”
Sở Hàn , đầu tiên nghiêm túc Phó Song Song, thấy sự kiên định và khao khát sinh tồn trong mắt cô .
Ánh mắt như , tận thế thấy vô , ai cũng cuộc sống hơn, điều đúng là gì sai.
Anh : “Mỗi căn nhà trong khu biệt thự đều giới hạn ở, cô đến khu biệt thự, còn gia đình cô thì ?”
Gia đình…
Dường như Phó Song Song từng nghĩ đến câu hỏi , sắc mặt cô thoáng qua sự ngỡ ngàng.
Một lúc cô mới ấp úng : “Họ… nếu thật sự còn suất nữa thì cũng , dù chỉ cần em sống , em mới sức chăm sóc họ.”
Nói xong, Phó Song Song mất một lúc vẫn đợi phản hồi của Sở Hàn.
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Hàn cô , ánh mắt sâu thẳm.
Cô tưởng Sở Hàn cô thuyết phục, đang do dự nên đồng ý , vội vàng bổ sung: “Đội trưởng Sở yên tâm, em nhất định sẽ để ba em phiền .”