Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 53: Giao thừa – Con, con nói lại lần nữa cho mẹ!
Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:42:46
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hỏi lắm!” Hạ Long ở hàng ghế đột nhiên thò đầu phía : “Cô em họ Thẩm, cô , khi tên Sở Hàn đến tìm cô…”
“Im miệng!” Sở Hàn vội vàng ngắt lời Hạ Long: “Còn nữa thì sẽ ném xuống đấy.”
Hạ Long: “…”
Ngang ngược! Vô lý!
Hạ Long chỉ bĩu môi, cam tâm về đúng vị trí, nhưng trong đầu nhớ tới cảnh tượng Sở Hàn khi khỏi nhà.
Lúc đó đến ăn ké một bữa ở nhà Sở Hàn, nhưng thấy Sở Hàn đang chuẩn ngoài, đang gương chơi trò đồ…
Còn hỏi : “Cậu thấy mặc bộ nào ?”
Hạ Long: “?”
Trời ơi, lúc đó sốc.
Anh ngẩn một lúc lâu, mới ấp úng : “Cậu… điên đấy chứ?”
Sở Hàn, mà chỉ mua mấy bộ quần áo cùng một kiểu để đổi, mà một ngày suy nghĩ xem nên mặc gì cho , điều còn đáng sợ hơn cả ban ngày thấy ma.
Cuối cùng, Sở Hàn chọn mãi , dù quần áo của cũng chỉ mấy kiểu đó, đành một bộ quân phục…
Dưới tầng, Hạ Long đang ghế sofa uống , suýt chút nữa thì sặc nước: “Đại ca, chỉ là đến khách ở nhà con gái nhà , chứ chiến trường đ.á.n.h trận…”
Hình như… cũng lý.
Sở Hàn , định lên tầng bộ đồ khác.
kịp lên tầng, vội vàng đến báo cáo, chuyện ở tòa nhà y tế .
Thế là Sở Hàn cứ thế mất cơ hội một bộ quần áo khác, vội vàng chạy đến tòa nhà y tế.
Hạ Long chậc chậc lắc đầu, đàn ông mà đến mùa xuân , quả nhiên ngay cả đá cũng thể nở hoa.
NHAL
Thẩm Từ Hạ Long và Sở Hàn đang chơi trò gì, đợi xe chạy đến nhà, cô mời Sở Hàn và Hạ Long nhà.
Lần đầu tiên Hạ Long đến nhà Thẩm Từ, bước căn phòng ấm áp thì lập tức kinh ngạc: “Căn phòng còn ấm hơn cả chỗ ở.”
Vì các đội trưởng đội bảo vệ đều dựa công lao mà chuyện, công lao của Hạ Long nhiều nên nhiều tài nguyên, với cả biệt thự quá lớn nên thể sưởi ấm hết , vì mới thường đến chỗ Sở Hàn ăn nhờ ở đậu.
Không ngờ, nhà của em nhà họ Thẩm còn ấm hơn nhà .
Anh ầy quá, hình như chỉ là nghèo nhất?
Bên , Thẩm Minh ở nhà nóng nồi lẩu, còn tìm một tấm rèm để treo lên, chia phòng ngủ chính thành hai phần, bên trong là nơi nghỉ ngơi, bên ngoài là nơi ăn lẩu.
Lúc cũng về đến nhà.
Anh thấy Hạ Long cũng đến, lập tức mừng rỡ khôn xiết, một tay ôm lấy vai Hạ Long, ầm ĩ uống hai ly với Hạ Long.
Rất nhanh, quây quần bên nồi lẩu, bắt đầu dùng đũa, cho thịt viên, cải thìa và các nguyên liệu khác nồi.
Trần Ngọc Lan tiện thể cắt một ít lạp xưởng mà Sở Hàn mang đến cho nồi nấu.
Chẳng mấy chốc, mùi vị thơm ngon của lẩu lan tỏa khắp nơi.
Thẩm Từ cảm thấy trong phòng đốt lò sưởi nấu lẩu thì quá ngột ngạt, bèn mở hé cửa phòng một chút, mở hé cửa sổ nhỏ của phòng khách hướng hành lang bên ngoài để thông khí.
Làm xong những việc , cô về phòng, Hạ Long đang rót một chút rượu vang đỏ mỗi ly dùng một của .
Lúc đầu Thẩm Từ uống, nhưng hôm nay hiếm khi náo nhiệt như , uống một chút ấm cơ thể cũng , thế là cô cũng rót một ít cho Trần Ngọc Lan.
Lúc , gia đình Phó Song Song đối diện vẫn về.
Sau khi Phó Song Song và Thạch Thu Thủy rời tòa nhà y tế, đội gió lạnh “vù vù” khó khăn đường.
Khó khăn lắm mới về đến nhà, cô cảm thấy cả đông cứng, lạnh đến mức môi tím tái, cơ thể liên tục run rẩy.
đúng lúc , mũi cô ngửi thấy một mùi lẩu thoang thoảng.
“Mẹ ngửi thấy ? Thơm, thơm quá, lẩu thơm quá!” Giọng của Phó Song Song giấu sự khao khát.
Thạch Thu Thủy thì ngẩng đầu, về phía ô cửa sổ nhỏ của nhà Thẩm Từ đang mở hé, mùi lẩu bay từ trong đó .
Không chỉ mùi lẩu, mà còn tiếng .
Phó Song Song cũng chú ý đến ô cửa sổ nhỏ , sự chua xót trong lòng cô như lũ lụt bùng phát.
Dựa mà gia đình Thẩm Từ thể sống vui vẻ như , còn cô và cấp cách chức ngay trong đêm?!
Mất việc, gia đình cô sẽ sống như thế nào trong căn cứ? Chẳng lẽ đến ở khu nhà bỏ hoang ?!
Lúc Phó Song Song mới tuyệt vọng nhận , con đường phía của cả gia đình dường như chặn hết .
Cô tức giận , nhà .
Bên trong nhà, Trần Quốc Khâm xong về nhà, chuyện xảy trong tòa nhà y tế.
Ông định hỏi hôm nay vợ và con gái về muộn như , nhưng thấy sắc mặt con gái khó coi đến đáng sợ.
Có chuyện .
Trong lòng Trần Quốc Khâm “thịch” một tiếng.
Sau đó, Phó Song Song phịch xuống ghế, câu đầu tiên chính là trách móc Thạch Thu Thủy: “Rốt cuộc hả? Tham ăn đến ? Nhất định trộm táo của Hồng Mao?!”
Phó Song Song càng càng tức, giọng cũng càng lúc càng to.
Thạch Thu Thủy cô quát cho ngớ , dường như ngờ con gái vốn ngoan ngoãn thể nổi nóng với , còn mắng bà tham ăn, đây là lời một đứa con thể với ba ?!
Thạch Thu Thủy cũng nổi nóng: “Mẹ tham ăn ? Mẹ là vì hai ba con ?! Nếu ăn hết táo , đến lượt để họ tìm? Còn là để dành cho hai ba con ?! Nói tham ăn, lương tâm con ch.ó gặm ?!”
“Vì hai ba con? Mẹ đừng lấy hai ba con cái cớ! Mẹ đúng là tham ăn! Bây giờ thì , mất việc , để xem trong căn cứ ai còn dám nhận chúng nữa, cả nhà chúng cùng uống gió Tây Bắc !”
“Con, con nữa cho !”
Thạch Thu Thủy tức đến chóng mặt, đây chính là đứa con gái ngoan ngoãn mà bà sinh !
“Trần Quốc Khâm, ông quản con gái ông !” Thạch Thu Thủy chỉ thể trút giận lên Trần Quốc Khâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-53-giao-thua-con-con-noi-lai-lan-nua-cho-me.html.]
Trần Quốc Khâm lạnh: “Hừ, con gái ? Có bà quên nó mang họ gì ? Nó là con gái của bà với chồng cũ!”
Lời thì thôi, , Thạch Thu Thủy liền tức đến nổ phổi, “ào” một tiếng lao lên đ.á.n.h với Trần Quốc Khâm.
“Ban đầu là ai thể sinh con? Là ai dỗ mang con đến gả cho ông?! Bao nhiêu năm nay ở nhà ông trâu ngựa, ông báo đáp như thế ?!”
“Bà loạn đủ ?!”
Trần Quốc Khâm dùng sức đẩy Thạch Thu Thủy, Thạch Thu Thủy đẩy ngã xuống đất.
Phó Song Song trong phòng khách, cảnh tượng hỗn loạn mắt, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo.
Đây chính là gia đình của cô .
Có lẽ sức của đấu Trần Quốc Khâm, Thạch Thu Thủy dứt khoát giãy giụa nữa, đất lóc t.h.ả.m thiết: “Mất việc , con gái thì trách , ngay cả ông cũng đ.á.n.h , sống còn ý nghĩa gì nữa?!”
Lúc Trần Quốc Khâm cũng cuối cùng bình tĩnh , sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Bà gì? Mất việc ?!”
Mất việc thì kiếm điểm, ngay cả tiền thuê nhà tháng cũng đóng nổi!
Thấy Thạch Thu Thủy gì, Trần Quốc Khâm chỉ thể hỏi Phó Song Song: “Con , rốt cuộc là chuyện gì?!”
Phó Song Song thể gì chứ? Cô gì cả!
Mọi ai gì nữa, trong phòng khách chỉ còn tiếng t.h.ả.m thiết của Thạch Thu Thủy.
Đợi đủ , Thạch Thu Thủy dần dần lấy chút lý trí.
Thực trong lòng bà rõ nhất, chuyện suy cho cùng cũng là của bà , nên nảy sinh lòng tham, nhưng đó là vì lâu lắm bà ăn trái cây , thực sự nhịn .
Cuối cùng, bà vẫn nghẹn ngào mở miệng: “Hay là, Song Song, con, con cầu xin Chu Hướng Nguyên thử ?”
“Hừ.” Phó Song Song lạnh: “Quả táo đó vốn là Hồng Mao định tặng cho Chu Hướng Nguyên, ăn trộm táo của , còn hy vọng thể giúp ?”
Nói đến chuyện , trong lòng Phó Song Song tức chịu .
Cái gọi là gì? Người một nhà đ.á.n.h , đúng là cạn lời!
Thạch Thu Thủy : “Không chứ, con với Chu Hướng Nguyên tình cảm vẫn luôn ? Nó vì con, mà thể kiếm cho một chức y tá trưởng để , hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là một hiểu lầm, con giải thích rõ ràng, dỗ dành nó một chút, đàn ông chẳng dễ dỗ , chuyện qua chẳng xong ?”
Nói thì đơn giản, nhưng cô chịu dỗ dành mới !
cô … ! !
Nghĩ đến cảnh cách đây lâu, Chu Hướng Nguyên ghì xuống đất như thế nào, quỳ xuống , kéo lê ngoài như thế nào, cái dáng vẻ vô dụng đó, thật quá mất mặt!
Trước đây cô cảm thấy Chu Hướng Nguyên ít nhiều cũng chút quyền lực nên mới bằng lòng nhịn sự ghê tởm lấy lòng , còn bây giờ? Bây giờ sự thật chứng minh, khắp cả căn cứ, như Chu Hướng Nguyên chỉ là một tên lâu la.
Đặc biệt là khi so sánh với Sở Hàn, quả thực khác một trời một vực.
Không , cô cam lòng!
Nghĩ đến đây, Phó Song Song bật dậy đến cửa, mở cửa nhà, về phía gia đình Thẩm Từ ở đối diện.
Tiếng náo nhiệt của gia đình Thẩm Từ vẫn thỉnh thoảng truyền qua khe cửa sổ.
Mặc dù rõ họ đang gì, nhưng bầu khí ấm áp và vui vẻ đó, ngay cả ngoài cửa cũng thể cảm nhận rõ ràng.
Phó Song Song so sánh với gia đình , trong đêm giao thừa , căn bếp nguội lạnh, lòng đầy oán hận.
Cô cứ đó về phía nhà Thẩm Từ.
Mãi đến khi càng về đêm, gia đình Thẩm Từ ăn tối xong, bắt đầu tan tiệc, Phó Song Song mới đóng “rầm” cửa .
Thẩm Từ thấy tiếng đóng cửa, nhưng cô để ý, chỉ đưa Sở Hàn và Hạ Long xuống tầng.
Đến tầng, Sở Hàn đột nhiên hỏi Thẩm Từ: “Hôm nay giao thừa, chợ đêm trong căn cứ chắc sẽ náo nhiệt, … ngoài dạo ?”
Nghe , Thẩm Từ ngẩn .
Cô thấy khi Sở Hàn lời , ánh mắt cô như một chú cún con lớn, đen láy lấp lánh, tràn đầy mong đợi.
Thẩm Từ gần như suy nghĩ gì, lập tức đồng ý: “Được thôi.”
Cô thích cái cảm giác ở bên Sở Hàn, an , yên tâm, như thể sợi dây thần kinh luôn căng thẳng của cô thể tạm thời thả lỏng.
Hạ Long bên cạnh mặt đỏ bừng say xỉn, nửa dựa Sở Hàn, đột nhiên mở miệng la lớn: “Đi ?! cũng !”
Sở Hàn: “…”
Phải ném cái tên gây chuyện về khu biệt thự .
Rất nhanh, xe khởi động, Sở Hàn vòng qua, đưa Hạ Long , chở Thẩm Từ đến chợ đêm.
Trên đường, Thẩm Từ trong chiếc xe đầy ấm áp, nghiêng đầu những bộ ngoài cửa sổ đang run rẩy trong gió lạnh.
Trong tận thế thiên tai khắc nghiệt như thế , bình thường sống trở thành một điều xa xỉ.
Sở Hàn cũng ngoài theo ánh mắt của Thẩm Từ, : “Họ đều là công nhân sửa cống tan ca về.”
Thẩm Từ ngạc nhiên: “Sửa cống?”
Sở Hàn giải thích: “Căn cứ dự đoán thời tiết cực hàn hiện tại sẽ kéo dài đến tháng 7 tháng 8 năm , lúc đó một lượng lớn tuyết sẽ tan, cần kịp thời xả , nên đang tranh thủ thời gian sửa cống, tránh đến lúc đó gây ngập lụt.”
Thì là .
Thẩm Từ thầm nghĩ, lẽ là do email mà cô gửi cho chính quyền cấp cao lúc đầu tác dụng.
Sau đó thêm một lát mới tới chợ đêm.
Khác với sự tiêu điều thấy đường, khí ở chợ đêm náo nhiệt hơn nhiều.
Dù là bán hàng dạo, tất cả đều đông hơn bình thường, còn cả ánh đèn trang trí.
Thẩm Từ và Sở Hàn vai kề vai giữa dòng , dạo, ngó các quầy hàng xung quanh.
Vì bàn ghế tươm tất, quầy hàng của đều rách nát, quần áo mặc cũng rách nát, nhưng sự sáng tạo của mạnh mẽ, các quầy hàng chỉ treo đèn trang trí mà còn những món đồ chơi khác thủ công, thành những chiếc đèn nhỏ thể phát ánh sáng nhiều màu sắc.
Đây chính là điểm mạnh của con , dù sinh giữa đống đổ nát, đóa hoa vẫn nở rộ rực rỡ.