Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 52: Trừng phạt – Xem ra hai vị không muốn bò rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:42:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thạch Thu Thủy giải thích, nhưng cái bà nhận là ánh mắt kinh ngạc và khinh bỉ của tất cả xung quanh.

“Sao, là y tá trưởng?”

“Chậc chậc, thật ngờ, thì là kẻ ăn cắp la làng.”

“Trời ơi, chuyện thật mất mặt, nếu là bà , thà biến mất luôn còn hơn.”

Hành lang chỉ rộng chừng đó, lời của đều lọt tai Thạch Thu Thủy sót một chữ nào.

Phó Song Song vội vàng biện minh: “Không , chuyện , đội trưởng Sở, thể vì giúp dì mà vu oan chúng .”

Nào ngờ bên cạnh lên tiếng : “Vu oan? Tất cả chúng đều thấy phản ứng của y tá trưởng .”

vu oan, cũng là khi y tá trưởng cây ngay sợ c.h.ế.t mới .

Sở Hàn chẳng thèm để ý đến lời biện minh của Phó Song Song, chỉ dặn dò thuộc hạ báo cáo chuyện lên cấp .

Nghe báo cáo lên , mặt Thạch Thu Thủy xám như tro tàn, cả sụp đổ, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa cuối, cầu xin Sở Hàn: “Đội, đội trưởng Sở, chuyện như , , ở đây hiểu lầm.”

Sở Hàn một tay xách chuỗi lạp xưởng, tay cầm lấy quả táo mà thuộc hạ đưa lên.

Quả táo c.ắ.n mất một miếng, ruột màu xanh non, ánh lên một chút nước, rõ ràng ăn .

Anh lạnh giọng ngắt lời Thạch Thu Thủy: “Người bà nên xin và giải thích .”

Thạch Thu Thủy khựng .

Nhận ý trong lời của Sở Hàn, bà đầu về phía gia đình Trần Ngọc Lan, một cảm giác nhục nhã suýt chút nữa nuốt chửng bà .

còn cách nào, bà giữ chức y tá trưởng , nếu gia đình họ sẽ sống ?

Thạch Thu Thủy nhịn nỗi nhục trong lòng, đến mặt Trần Ngọc Lan, gần như nghiến răng nghiến lợi : “Ngọc Lan, nể mặt trai, đừng, đừng so đo với chị.”

nghĩ, với sự mềm lòng của Trần Ngọc Lan, nhất định sẽ chấp nhận lời xin của bà , bà tạm thời nhịn , đợi , bà nhất định cho Trần Ngọc Lan một bài học.

Tuy nhiên đợi Trần Ngọc Lan , Thẩm Từ che chắn Trần Ngọc Lan, đầu với Sở Hàn: “Nên thế nào thì thế , cứ theo quy định mà .”

“Được.” Sở Hàn dứt khoát đáp lời, thêm một ý kiến nào khác.

Thái độ thuận theo khiến những xung quanh kinh ngạc đến mức rớt quai hàm.

Trong ấn tượng của họ, đội bảo vệ uy quyền trong căn cứ, việc dứt khoát, một hai, huống chi là một đội trưởng cao ngạo như , lúc thuận theo một cô gái nhỏ đến thế.

Nếu gia đình y tá Trần còn mối quan hệ , đ.á.n.h c.h.ế.t họ cũng dám đắc tội y tá Trần, về phe y tá trưởng!

“Thẩm Từ!” Thạch Thu Thủy giận dữ: “Mày nhất định tuyệt tình đến ?!”

Đối mặt với sự la lối của Thạch Thu Thủy, Thẩm Từ chỉ lạnh nhạt liếc .

Đừng tưởng cô Thạch Thu Thủy đang tính toán gì trong lòng, dù thế nào nữa, chức y tá trưởng của Thạch Thu Thủy nhất định tước, nếu cô sẽ ngày tháng ở tòa nhà y tế.

Hơn nữa, giả sử hôm nay chuyện sáng tỏ, Thẩm Từ tin rằng, mợ bụng của cô cũng nhất định sẽ mềm lòng, thậm chí sẽ chuyện tuyệt tình hơn.

Thấy chuyện thể cứu vãn, Phó Song Song đành cầu xin Chu Hướng Nguyên: “Anh Hướng Nguyên, cầu xin giúp em, chuyện nhất định ẩn tình.”

lúc Chu Hướng Nguyên thể giúp cô chứ? Mẹ cô ăn trộm quả táo mà Hồng Mao định tặng cho !

Nếu chuyện sẽ thành thế , còn cá cược với Thẩm Từ gì? Bây giờ chỉ rời khỏi đây ngay lập tức!

Chu Hướng Nguyên hừ lạnh một tiếng, phủ tay bỏ .

Ai ngờ vài bước thì Sở Hàn gọi : “Khoan .”

Chu Hướng Nguyên dừng bước, Sở Hàn.

Hắn tìm hiểu kỹ, đàn ông họ Sở cũng giống như Khâu Chí Tài, đều là đội trưởng đội bảo vệ trong căn cứ, chức quyền cao hơn .

Không, là, họ Sở còn cao hơn cả Khâu Chí Tài, vì căn cứ thể xây dựng vững chắc, phần lớn là nhờ đội bảo vệ, nên ngoài chức vụ , căn cứ còn coi trọng công lao.

Chu Hướng Nguyên trong lòng thầm hận, nhưng ngoài mặt dám lời.

Hắn lạnh giọng hỏi: “Đội trưởng Sở còn chuyện gì ?”

Sở Hàn đưa quả táo cho thuộc hạ cầm lấy khăn giấy mà thuộc hạ đưa, từ tốn lau tay, nhưng lời khiến Chu Hướng Nguyên suýt nữa nghiến nát răng.

“Hình như hai nên thực hiện lời cá cược thì ?”

là sợ cái gì thì cái đó đến.

Hắn vội vàng bỏ tránh cái lời cá cược vớ vẩn ?

Chu Hướng Nguyên tức giận : “Đội trưởng Sở, dù nữa, trong tòa nhà y tế ăn trộm đồ, cả tòa nhà y tế đều trách nhiệm, trừng phạt kẻ trộm, bắt vạ hại là ?”

Nào ngờ Sở Hàn chẳng thèm gì, chỉ hiệu cho hai thuộc hạ bên cạnh .

Hai thuộc hạ nhận lệnh, sải bước về phía Chu Hướng Nguyên và Hồng Mao.

“Các gì?!” Chu Hướng Nguyên hoảng loạn.

Tuy nhiên ai trả lời câu hỏi của , hai thuộc hạ trực tiếp trói tay và Hồng Mao , ấn họ xuống đất.

Hồng Mao la lớn: “Các đừng càn! Đại ca Chu của các hạng mà các thể chọc giận!”

đáp Hồng Mao chỉ là tiếng khinh bỉ của hai thuộc hạ.

Chu Hướng Nguyên trong lòng hận thôi, giãy giụa nhưng thể giãy giụa , giữa chốn đông ép quỳ xuống, cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến khuôn mặt méo mó.

“Thằng họ Sở ! của đội trưởng Khâu, dù thế nào, cũng tư cách động ! khuyên nhất nên nghĩ cho kỹ, đắc tội đội trưởng Khâu thì sẽ hậu quả gì!”

Sở Hàn mà phiền: “Xem hai vị .”

Anh hiệu cho hai thuộc hạ: “Dạy dỗ họ .”

“Vâng.”

“Các dám!”

Chu Hướng Nguyên còn dứt lời, thứ đón chào là một cú đ.ấ.m cứng rắn.

Hắn đ.á.n.h lệch , giãy giụa dậy, nhưng thể địch sức lực của hai thuộc hạ, ép quỳ đất, kéo lê ngoài.

Hai bốn cái đầu gối kéo lê tạo bốn vệt sạch hành lang của tòa nhà y tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-52-trung-phat-xem-ra-hai-vi-khong-muon-bo-roi.html.]

Hạ Long ôm một chai rượu vang đỏ, chạy thấy cảnh tượng hoành tráng , suýt chút nữa thì đá Chu Hướng Nguyên, sợ đến mức nhảy dựng lên tại chỗ, vội vàng tránh sang một bên.

“Ối trời ơi, cái, cái gì thế ?”

Anh liếc Hồng Mao và Chu Hướng Nguyên đang kéo lê ngoài, nhanh chóng về phía Sở Hàn.

Lúc hành lang, khí vô cùng kỳ lạ, ai thèm để ý đến Hạ Long.

Gia đình Thẩm Từ thì gì để , đáng đời Chu Hướng Nguyên và Hồng Mao.

Những vây xem thì đều sợ hãi, trong lòng cảm thán thôi.

Chỉ Phó Song Song và Thạch Thu Thủy sững sờ tại chỗ, thể tin những gì đang diễn mắt.

Chu Hướng Nguyên, mà gia đình họ nịnh nọt lấy lòng hết , sắp xếp cho họ một vị trí trong tòa nhà y tế, vài câu Sở Hàn mà kéo lê ngoài một cách t.h.ả.m hại, như vứt rác !

Phó Song Song c.ắ.n chặt môi, cho phát tiếng động, sự chua chát trong lòng trào .

Dựa mà Thẩm Từ quen Sở Hàn, còn cô chỉ thể nịnh nọt Chu Hướng Nguyên, một đàn ông lùn béo bản lĩnh đó chứ?!

Vừa Chu Hướng Nguyên gì nhỉ? Hắn Sở Hàn trừng phạt kẻ trộm, bắt vạ hại là .

Hừ, tên khốn thoát , mà hi sinh .

Đến lúc , Phó Song Song cuối cùng mới nhận một chuyện, trong tận thế , dựa ai cũng đáng tin, sống , chỉ thể dựa chính .

Giải quyết xong chuyện , Sở Hàn đến mặt Thẩm Từ, với Thẩm Lương Sơn và Trần Ngọc Lan: “Chú dì chứ?”

Thẩm Lương Sơn : “Không .”

Chỉ là họ ngờ, thằng bé Tiểu Hàn hiền lành đó, ngoài sắc bén đến , ngay cả họ lúc , trong lòng cũng chút rụt rè.

Sở Hàn đổi sự sắc bén , đưa chuỗi lạp xưởng đang xách trong tay cho Trần Ngọc Lan: “Dì ơi, đây là lạp xưởng cháu mang đến, vốn dĩ hôm nay đến chơi, ngờ trì hoãn đến tận bây giờ, đúng lúc trời tối , xe cháu về nhé?”

Trần Ngọc Lan nhận lấy lạp xưởng, liên tục khách khí: “Thằng bé , đến thì đến, còn mang đồ nữa, khách sáo quá, thì nhà dì phiền cháu .”

“Này, còn cháu nữa.” Hạ Long vui vẻ xông đến, đưa chai rượu vang đỏ đang ôm trong lòng cho Thẩm Lương Sơn: “Hôm nay giao thừa, bác trai bác gái, cháu cũng mặt dày đến ăn ké một bữa nhé.”

Thẩm Lương Sơn nhận lấy chai rượu, vui vẻ mặt: “Được , nhà dì luôn hoan nghênh.”

Nhà lâu khí náo nhiệt, ông cũng lâu uống rượu, nếu cùng uống một ly, ông vui mừng còn kịp.

Mọi , ngoài tòa nhà y tế.

Sở Hàn khi ngang qua thuộc hạ, dặn dò một câu: “Tiếp theo cứ xử lý theo quy định.”

“Vâng.”

Theo quy định, chức y tá trưởng của Thạch Thu Thủy là giữ , bao gồm cả chức y tá của Phó Song Song cũng .

chỉ đơn giản là cách chức.

Do Thạch Thu Thủy tiền án trộm cắp, khó để tuyển dụng bà những vị trí khác trong căn cứ, Phó Song Song và Trần Quốc Khâm cũng sẽ liên lụy.

Phó Song Song bóng lưng gia đình Thẩm Từ ấm áp rời , trong lòng dâng trào hận ý, đôi mắt đỏ ngầu đến mức thể chảy máu.

Thẩm Từ cảm nhận ánh mắt oán độc phía , nhưng cô để tâm, vẫn khỏi tòa nhà y tế cùng .

Ngoài tòa nhà y tế, khí lạnh từ bốn phía ùa đến, Thẩm Từ lạnh đến mức run cả , m.á.u trong như thể đông .

May là xe của Sở Hàn đậu ngay khu đất trống bên ngoài.

Thẩm Từ đến, mở cửa xe.

lên xe, trong tòa nhà y tế, Phó Song Song đột nhiên chạy , lớn tiếng gọi Sở Hàn.

“Sở Hàn! Anh !”

Đừng là Thẩm Từ, ngay cả những xung quanh đang đội gió lạnh qua, cũng đều tò mò theo tiếng gọi của Phó Song Song.

Sở Hàn mở cửa xe, Phó Song Song gọi một tiếng, đành dừng , cổ tay tựa lên cửa xe, hỏi Phó Song Song: “Có chuyện gì?”

Phó Song Song tức giận bậc thềm cửa tòa nhà y tế, vì chạy quá gấp nên hai má đỏ bừng.

NHAL

: “Anh là đội trưởng đội bảo vệ thì ?! Chẳng lẽ thể tùy tiện chà đạp lên lòng tự trọng của khác ?!”

Sở Hàn: “?”

“Ngay cả bình thường, họ cũng quyền sống ! Anh , phục! tuyên chiến với !!”

Sở Hàn: “??”

Ở hàng ghế xe, nửa m.ô.n.g Hạ Long trong xe, chui , vỗ vai Sở Hàn, xoa xoa gáy, đau đầu hỏi: “Cô em Song Song… đang ?”

Sở Hàn: “Không , lên xe.”

“Ồ, .”

Sau đó, cửa xe đóng , động cơ khởi động, đầu từ từ lái đường lớn.

Phó Song Song phớt lờ, lập tức ngẩn tại chỗ, chỉ những cơn gió lạnh dữ dội, cuốn theo tiếng “tuyên chiến” của cô , bay về phía xa.

Mãi đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Phó Song Song cuối cùng mới phản ứng , tức đến mức dậm chân.

Theo suy nghĩ của cô , khi cô như , lẽ sẽ gây sự chú ý của Sở Hàn, khiến cảm thấy cô khác biệt so với những phụ nữ khác mới đúng! Không phim truyền hình đều diễn như ?!

Tức c.h.ế.t cô , đúng là tức c.h.ế.t cô !

Còn về Thẩm Từ đang ở ghế phụ lái, trong lòng liên tục cảm thán, Phó Song Song xem phim thần tượng nhiều quá ?

khỏi liếc Sở Hàn ở bên cạnh.

Sở Hàn mặc bộ quân phục tác chiến ngầu, khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, một tay cầm vô lăng, những ngón tay trắng lạnh thon dài.

Quả thực… đáng để chú ý.

Chợt, tim Thẩm Từ vô cớ đập loạn một nhịp.

“Sao ?” Sở Hàn nhận Thẩm Từ đang lén , vô thức thẳng , lên tiếng hỏi.

Thẩm Từ vội vàng chỗ khác, liên tục che giấu: “Ồ, em chỉ hỏi, mặc như lạnh ?”

“…”

 

Loading...