Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 49: Canh gà - Sở Hàn không bắt nạt em chứ?

Cập nhật lúc: 2025-11-07 05:51:08
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy trời sắp tối , Sở Hàn còn cách nào khác, đành đeo cặp lưng, từ từ về nhà giữa trời gió tuyết.

Trên đường, tuyết vẫn rơi, những chiếc xe vẫn “tít tít” chạy vụt qua . Gương mặt nhỏ nhắn của đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẫn ôm khư khư giấy khen trong lòng, chỉ nhanh chóng về đến nhà để khoe cho ba xem.

Chỉ cần ba thấy giấy khen của , chắc chắn họ sẽ vui.

Thế nhưng, khó khăn lắm với về đến nhà, phát hiện sai.

Trong phòng khách rộng lớn đó, ánh đèn vàng ấm áp, ba đang mỉm tổ chức sinh nhật cho em trai Sở Vọng, còn vỗ tay chúc mừng sinh nhật.

Hóa là ba đến trường. Họ đến, nhưng chỉ đến để đón em trai mà quên mất sự tồn tại của .

Sở Hàn nhà, trong lòng cảm thấy bản như dư thừa, nhưng rõ ràng hôm nay cũng là sinh nhật của ,

Không , khi em trai bắt cóc hai năm , khó khăn lắm ba mới tìm nên ba quan tâm em trai nhiều hơn một chút cũng là điều dễ hiểu.

May mà kết quả thi của nhất khối, nhất định sẽ khiến ba càng vui hơn.

Anh bước tới, phá tan bầu khí ấm áp trong phòng khách, lòng đầy mong đợi dùng đôi tay đỏ ửng vì gió tuyết đưa giấy khen cho ba xem.

ngờ, điều duy nhất hề nghĩ tới là ba chỉ khen mà còn mắng một trận té tát.

Mẹ , nếu hai năm để em trai bắt cóc thì em trai học muộn 2 năm, vị trí “nhất khối” vốn dĩ thuộc về em trai, gì đến lượt ở đây mà khoe khoang chứ?

Mẹ , cả đời của đều nợ em trai.

Còn tờ giấy khen mà ôm khư khư trong lòng suốt chặng đường để mang về nhà, chỉ lạnh lùng liếc , cầm lấy “xoẹt xoẹt” xé nát thành từng mảnh vụn.

Những mảnh giấy khen bay lả tả rơi xuống, Sở Hàn cảm thấy trái tim dường như cũng vỡ vụn khoảnh khắc đó, nỗi đau lặng lẽ âm ỉ trong cơ thể.

Anh nhớ bản đó bao lâu, mãi đến khi đèn trong phòng khách đột nhiên tắt , mới cúi , nhặt từng mảnh giấy khen sàn chạy khỏi nhà.

Bắc Kinh rộng lớn là thế, nhưng mà thành phố lớn đến chỗ nào thuộc về .

Người duy nhất thể nghĩ tới lúc đó cũng chỉ chú Hạ.

Chú Hạ là bạn của ba. Trong trí nhớ của , chỉ chú Hạ luôn đối xử với , chú sẽ xoa đầu khen là đứa trẻ ngoan ngoan mua kẹo cho ăn.

NHAL

Anh dám gõ cửa, sợ phiền gia đình chú Hạ. Anh chỉ co ro cửa nhà chú Hạ, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Đến tận khi chú Hạ mở cửa mang túi rác ngoài mới thấy ở đó.

“Sở Hàn? Cháu, đứa trẻ , đến mà gì? Đã thế còn trốn ở đây, cảm lạnh thì ? Mau nhà .”

Sở Hàn gì, cả run rẩy vì lạnh.

Anh ngẩng đầu lên chú Hạ mặt, khuôn mặt hiền từ tràn đầy xót xa.

Anh từng thấy vẻ mặt xót xa mặt ba . Bỗng nhiên, chợt hiểu điều gì đó.

Đêm đó, về nhà, ở nhà chú Hạ. Chú Hạ còn dùng băng dính dán tờ giấy khen rách cho .

Ùng ục…

Tiếng nồi canh sôi sục kéo Sở Hàn đang chìm trong hồi ức về hiện tại.

Anh vội vàng tắt bếp, múc canh hầm bát lớn lấy thêm hai bát cơm và đĩa dưa muối cay, mang lên tầng

Trên tầng, Thẩm Từ tắm xong, cũng tiện thể gội đầu luôn.

ngờ điều kiện trong biệt thự đến , gần như chẳng khác gì tận thế, chỉ nước nóng mà còn điện đầy đủ.

Từ khi tận thế đến, vì để tiết kiệm nước nên lúc tắm rửa cô chỉ lau qua loa. Vậy mà hôm nay tắm rửa sạch sẽ như đúng là thoải mái. Thoải mái đến mức cổ chỉ nhào lên giường ngủ của Sở Hàn ngủ một giấc.

Hay tháng nhà cô cũng dọn biệt thự ở nhỉ?

Không , biệt thự tốn nhiều vật tư hơn khu dân cư. Thẩm Từ nghĩ hiện tại nhà hiện thiếu thốn vật tư, nhưng thì ?

Nếu tận thế kết thúc, chẳng khác nào vật tư càng ngày càng ít .

Thẩm Từ sấy tóc suy nghĩ trong lòng.

Bỗng cô thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.

Cô tắt máy sấy tóc, vội vàng bước mở cửa, chỉ thấy Sở Hàn ngoài cửa, tay bưng một khay thức ăn.

Không hiểu , mỗi thấy Sở Hàn, Thẩm Từ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc rung động khác lạ, cô vô thức chỉnh trang phục. chợt nhớ bộ đồ cô đang mặc cũng là do Sở Hàn chuẩn cho .

Ừm, màu hồng phấn, còn Sở Hàn thì mặc đồ màu xanh lam.

Khoan , hình như khăn mặt trong phòng tắm cũng là một xanh một hồng thì ?

Cái ... giống đồ đôi thế nhỉ?

Trong lúc Thẩm Từ còn đang mải suy nghĩ, Sở Hàn cũng ngẩn .

Anh ngờ cửa mở nhanh như , ánh mắt vô thức dừng Thẩm Từ.

Thẩm Từ bộ đồ ngủ lông mềm mại mà chuẩn cho cô, mái tóc đen dài buông xuống vai tôn lên chiếc cổ trắng ngần thon thả.

Sở Hàn vội vàng chỗ khác, khi Thẩm Từ né sang một bên, liền bước .

Anh đặt khay thức ăn lên bàn, áy náy với Thẩm Từ: “Đôi khi bọn nhận nhiệm vụ xa, khi mấy ngày mới về nên trong biệt thự chuẩn nhiều đồ ăn. Em dùng bữa tạm nhé.”

Lần đến lượt Thẩm Từ ngượng ngùng.

Vốn dĩ cô đến đây mượn sân tập luyện đủ phiền Sở Hàn , giờ còn tắm rửa với ở ăn cơm nữa.

bưng đồ ăn lên tận nơi , nếu cô từ chối thì lắm. Cô bèn xuống đối diện Sở Hàn, hỏi: “Anh nấu hết chỗ ?”

Sở Hàn đưa đũa và thìa cho Thẩm Từ: “Là nấu, em nếm thử xem hợp khẩu vị .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-49-canh-ga-so-han-khong-bat-nat-em-chu.html.]

Vậy thì Thẩm Từ đương nhiên tiếc lời khen: “Hợp chứ hợp chứ, nấu mì ngon cực kỳ luôn.”

Vừa , Thẩm Từ dùng thìa múc một ít nước dùng trong bát, nếm thử.

Vị ngọt thanh của nước dùng khiến đôi mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết: “Canh gà thơm quá.”

Không hề chút mùi tanh nào của thịt gà, chỉ hương vị đậm đà từ phần thịt ninh nhừ, kết hợp thêm nấm hương, măng khô và các loại rau củ khác. Dù cần cho quá nhiều gia vị, nhưng vẫn ngon đến mức khiến thèm ăn.

Nếu như đây Thẩm Từ khen tay nghề nấu nướng của Sở Hàn chỉ vì phép lịch sự, thì lúc ô thực sự khen thêm vài câu nữa.

cuối cùng cô chỉ thốt lên một câu đơn giản: “Ngon quá.”

Cô thầm trách bản , từ vựng mà nghèo nàn đến .

Sở Hàn vẻ tin lời cô, hỏi : “Em… thực sự thấy ngon ?”

Thẩm Từ gắp một miếng nấm hương: “Tất nhiên , ừm... ngon như đồ ba em nấu.”

Đây là lời khen cao nhất của cô .

Sở Hàn xong thì nở nụ , nhưng trong ánh mắt thoáng chút u buồn.

Hồi nhỏ, vì để ba vui, mỗi ngày học về đều bếp chuẩn bữa tối cho cả nhà, nhưng bao giờ nhận một lời khen.

Anh luôn nghĩ là do tay nghề của đủ nên ngừng cố gắng cải thiện.

thứ đều vô ích, cái nhận chỉ là lời lạnh nhạt từ ba: “Nhà giúp việc, cần con những việc , như khiến chú Hạ nghĩ chúng ngược đãi con.”

họ rằng, chỉ hành hạ thể xác mới là ngược đãi, tinh thần cũng .

Sở Hàn gắp một cái đùi gà đặt bát của Thẩm Từ: “Trước đây căn cứ nhận một lô gà vịt, tiếc là hầu hết đều c.h.ế.t cóng, chỉ còn vài con sống sót căn cứ nuôi trong nhà kính. Nếu em thích ăn, sẽ kiếm thêm vài con.”

“Không cần .” Thẩm Từ vội từ chối: “Hiếm hoi lắm mới còn mấy con sống sót, căn cứ nuôi chắc là để nhân giống đó.”

Quan trọng hơn là cô thể suốt ngày ăn ké ở nhà chứ?

Sở Hàn : “Vậy em thích ăn gì? Lần cho em.”

Câu hỏi bất ngờ khiến Thẩm Từ suýt sặc cơm: “Không cần .”

Cô nuốt miếng cơm xong : “Em cũng thể suốt ngày đến đây ăn cơm như hoài , ngại lắm. Anh cho bọn em mượn sân tập luyện, bọn em ơn .”

Nhớ hồi đó, nhà cô cũng chỉ mời Sở Hàn ăn một bát sủi cảo, đó còn là vì Sở Hàn giúp họ lắp máy phát điện, thật thì gia đình cô ân tình gì với Sở Hàn cả.

Sự bụng của Sở Hàn thực sự khiến cô cảm thấy hổ thẹn.

“Thế .” Thẩm Từ đề nghị: “Mấy ngày nữa là giao thừa , nếu rảnh thì đêm giao thừa đến nhà em ăn cơm nhé.”

Coi như là quà đáp lễ. Hơn nữa nếu Sở Hàn thể đến chơi, nhà cửa sẽ đông vui hơn, ba cô cũng sẽ vui vẻ.

Chỉ là Sở Hàn bận rộn như , liệu

“Được, nhất định sẽ đến.”

Hả? Đồng ý nhanh thế?

Trong lòng Thẩm Từ bỗng dâng lên niềm vui khó tả.

Sau bữa cô ăn cơm xong, trời bên ngoài tối, cô cùng Sở Hàn xuống lầu.

Dưới nhà, Thẩm Minh đang ăn cơm với , thấy Thẩm Từ chuẩn về, cũng vội dậy.

Hai em Sở Hàn đưa về tận nhà.

Mãi đến khi về đến nhà, Thẩm Minh mới kéo Thẩm Từ phòng khách, thì thầm: “A Từ, em, em đang mặc cái gì , là của Sở Hàn… Không , cái thằng đó bắt nạt em ?”

Thẩm Từ buồn : “Nếu bắt nạt em thì định gì?”

“Anh… , đ.á.n.h nó một trận mới .”

“Anh đây.” Thẩm Từ tức giận kéo Thẩm Minh : “Anh bắt nạt em. Sở Hàn là mà.”

“Ừ ừ, thì .” Anh thở phào nhẹ nhõm.

… Thẩm Minh chợt nghĩ, Sở Hàn bắt nạt A Từ, khác thì ? Nhỡ một ngày nào đó…

Không ! Anh nhất định bảo vệ em gái!

Thế là sáng hôm , Thẩm Minh là thức dậy sớm nhất, khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, còn tự giác đ.á.n.h thức Thẩm Từ, thúc giục cô đến nhà Sở Hàn khiến Thẩm Từ tưởng ngủ dậy quá sớm nên ảo giác.

Hôm qua trai cô còn cằn nhằn, hôm nay tự giác thế? Xem trưởng thành nha.

Thẩm Từ vô cùng cảm động.

Không chỉ , Thẩm Từ còn phát hiện mấy ngày tiếp theo, trai chăm chỉ tập luyện một cách khác thường, đặc biệt là độ chính xác khi b.ắ.n súng, tiến bộ vô cùng rõ rệt.

Dĩ nhiên Thẩm Từ cũng tiến bộ nhanh kém.

Mà trong quá trình , Thẩm Từ Sở Hàn giải thích lý do khu biệt thự nước.

Hóa căn cứ thu thập tuyết từ bên ngoài, tiến hành tinh lọc để loại bỏ tạp chất như đất, cát, v.v… nhưng trong quá trình đó phát hiện tuyết chứa một loại vi khuẩn xác định.

Chính loại vi khuẩn là nguyên nhân khiến động vật đột biến, còn con uống thì .

Tuy nhiên, đột biến nghĩa là vô hại, nó vẫn con suy giảm sức đề kháng, dễ mắc bệnh.

May là loại vi khuẩn khi khỏi nước sẽ c.h.ế.t nhanh nên nước khi tinh lọc thể dùng để vệ sinh, nhưng nhất là nên uống.

mắt căn cứ chỉ cung cấp nước cho khu biệt thự.

 

Loading...