Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 48: Tắm - Thì ra đang hầm canh trong bếp
Cập nhật lúc: 2025-11-07 05:51:07
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Súng sử dụng ở trường b.ắ.n s.ú.n.g thật, chỉ lãng phí đạn mà còn thể thu để dùng nên Thẩm Từ thể dùng thoải mái mà cần lo lắng gì.
Cô luyện tập từng chút một sự hướng dẫn của Sở Hàn.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, Thẩm Từ cảm thấy mục tiêu đối diện dường như biến thành con hổ đột biến đêm hôm đó.
Nếu cô độ chính xác cao thì đêm hôm đó dựa trai bắn. Có nhiều việc, vẫn nắm trong tay mới thực sự an .
Sắc mặt Thẩm Từ nghiêm túc, từng bước tiến lên ngừng nghỉ, y như một cỗ máy luôn hướng thẳng về phía mục tiêu.
Sở Hàn dựa trường, cô gái nhỏ từ xa, thấy ánh mặt kiên cường trong mắt cô như hóa thành một bộ áo giáp kiên cố, bao phủ lên hình mảnh mai , dũng cảm ở phía , chống phong ba.
Mà thứ thể khiến cô kiên cường bảo vệ như , chính là sự tồn tại mang tên “gia đình” ở phía .
Có thể nhà của Thẩm Từ, tên Thẩm Minh đúng là phúc.
Sở Hàn bước đến khu vực võ thuật, tìm Thẩm Minh đ.á.n.h tay đôi.
Không lâu , trong sân vang lên tiếng la hét như heo chọc tiết của Thẩm Minh.
“Á á á nhẹ thôi nhẹ thôi!”
“Sở Hàn, thật ! Có đang trả thù hả? Á á á tay tay tay, gãy , sắp gãy !”
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết như kéo dài đến giờ nghỉ giữa buổi mới dừng .
Thẩm Minh phịch xuống bên cạnh Thẩm Từ, cơ thể đau nhức khiến liên tục kêu “ui da ui da”, mách Thẩm Từ: “A Từ, em xem , thằng Sở Hàn đó tay tàn nhẫn như , của em suýt c.h.ế.t tay .”
Thẩm Từ kiểm tra tay chân trai , thấy dù trao cô liên tục kêu la t.h.ả.m thiết, nhưng thực Sở Hàn tay chừng mừng, luôn tránh cánh tay thương của trai, những chỗ khác cũng ảnh hưởng đến gân cốt.
Thẩm Từ bật : “Anh xem, luôn khỏe ? Xem nên dẫn đến đây nhiều hơn mới .”
Thẩm Minh: “…”
Không chứ, hai cùng một giuộc thế?
Lúc , Sở Hàn tới, ném một chiếc khăn mặt Thẩm Minh: “Tầng một phòng tắm.”
Nghe đến phòng tắm, Thẩm Minh phàn nàn nữa, hai mắt sáng rực: “Ha, khách khí nữa.”
Anh cầm lấy khăn tắm, nhanh nhẹn dậy, chạy ào về phía cầu thang, vẻ mệt mỏi ban nãy.
Để Thẩm Từ cúi đầu bản , nghĩ rằng ở chỗ của Sở Hàn đàn ông, tiện mượn phòng tắm, về nhà .
Cô dậy định chào tạm biệt Sở Hàn.
Ai ngờ Sở Hàn với cô: “Phòng tắm tầng một là dùng chung, nhưng tầng hai còn một phòng nữa, là…”
Ánh mắt lảng tránh mất tự nhiên.
Đột nhiên tim Thẩm Từ đập nhanh hơn một nhịp, ý của Sở Hàn là cô thể mượn phòng tắm tầng hai?
Nghĩ đến lúc họ mới đến, đúng lúc Sở Hàn xuống từ tầng hai, tầng chẳng là phòng ngủ của Sở Hàn ?
“Không, cần phiền như .” Thẩm Từ , cố che giấu vẻ mặt mất tự nhiên: “Em về nhà tắm cũng .”
Cô dứt lời liền nhấc chân định rời .
Không ngờ, khi ngang qua Sở Hàn, Sở Hàn đưa tay giữ lấy cánh tay cô: “Bây giờ bên ngoài trời lạnh thấu xương, em tập luyện xong, ngoài như thế sợ ốm ?”
Cũng đúng, nếu lỡ ốm thì phiền phức lắm.
Vậy thì…
NHAL
“Yên tâm, tầng đồ vệ sinh cá nhân mới tinh.”
Nếu như , Thẩm Từ cũng tiện từ chối nữa.
“Được, phiền .”
Thẩm Từ cúi đầu, lặng lẽ theo Sở Hàn lên tầng hai của biệt thự.
khi đến chỗ rẽ vội vã chạy đến báo với Sở Hàn: “Lão đại, đội trưởng Hạ đến .”
Thẩm Từ xong thầm nghĩ, lẽ nào là Hạ Long?
Cô vội với Sở Hàn: “Anh cứ việc , em tự lên tầng hai .”
Để Hạ Long chờ cũng lắm, đến nhất định là việc quan trọng. Hơn nữa, Thẩm Từ cảm thấy Hạ Long đến đúng lúc, nếu để Sở Hàn dẫn tắm thì cũng hơikỳ kỳ.
“Được, cửa phòng khóa, đồ dùng đều ở trong phòng tắm, nếu thiếu gì thì nhớ bảo .”
“Ừm ừm.” Thẩm Từ ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi Sở Hàn , cô tiếp tục bước lên cầu thang lên tầng hai.
Khác hẳn với tầng một đông đúc và ồn ào, tầng hai yên tĩnh hơn nhiều.
Thẩm Từ bước một căn phòng ngủ lớn nhất, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, tươi mát như mùi xà phòng chanh.
Chắc là phòng .
Cô đóng chặt cửa phòng, quan sát cách bố trí trong căn phòng .
Căn phòng rộng rãi, giường và bàn học, một cái tủ quần áo, bày trí đơn giản.
Ví dụ như chiếc chăn gấp vuông vắn giường, bàn học sáng bóng như mới, để một cái gì.
Màu sắc tổng thể của căn phòng thiên về gam màu trầm và lạnh.
Thẩm Từ cảm thán, nếu lò sưởi dài đặt sát tường đang liên tục tỏa ấm thì cô còn tưởng đây là một căn phòng trống.
Bất giác, hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hàn hiện lên trong đầu Thẩm Từ. Cô cảm thấy căn phòng hợp phong cách của .
Cô đến một cánh cửa nhỏ, mở cửa , bên trong là một phòng tắm gọn gàng sạch sẽ.
Trên kệ phòng tắm bộ đồ ngủ bông mềm màu hồng phấn đáng yêu, bồn rửa mặt treo hai chiếc khăn mặt, một chiếc màu xanh một chiếc màu hồng.
Rõ ràng chiếc khăn màu hồng còn mới, qua sử dụng, vẫn còn nguyên nếp gấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-48-tam-thi-ra-dang-ham-canh-trong-bep.html.]
Ngoài trong hốc tường, ngoài bánh xà phòng, còn hai chai dầu tắm và dầu gội mới, mùi hương của nó giống với xà phòng, vô cùng thanh mát.
Thẩm Từ bật . Nếu cô dùng hết mấy thứ , thì chẳng cô cũng sẽ mang cùng một mùi hương với Sở Hàn ?
Nói tới tầng, Hạ Long xuống sofa liếc Sở Hàn đối diện, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay trông Sở Hàn vẻ vui vẻ thế nhỉ?
Anh vốn là giấu cảm xúc, nghĩ gì nấy: “Có chuyện gì vui thế?”
Sở Hàn , nhướng mày, trông vui ? Rõ ràng giấu kỹ mà?
“Không , nhầm .”
Sở Hàn đáp qua loa với Hạ Long, cầm ly nước bàn uống một ngụm nước nóng, che khóe miệng đang nhếch lên.
Hạ Long gãi đầu, nghĩ thêm nữa, lập tức thẳng chuyện chính: “Sở Hàn, tới là chuyện với .”
Nhắc đến chuyện chính, Sở Hàn cũng đặt ly nước xuống: “Lại tin tức gì về chú Hạ ?”
Hạ Long gật đầu, vẻ mặt trầm xuống: “Căn cứ nhận tin tình báo mới, ba ... đang mắc kẹt ở thành phố Giang An.”
Giang An là thành phố cạnh thành phố Gia Nam.
“Tin chính xác ?” Sở Hàn hỏi.
Câu hỏi khiến Hạ Long phấn khích: “Chính xác, chính xác! , gọi điện cho bố , nhưng mới vài câu thì mất liên lạc.”
Nói đến đây, Hạ Long cúi đầu, bực bội ôm đầu, ngay cả giọng cũng nghẹn ngào.
Thấy Hạ Long bất lực như , trong lòng Sở Hàn cũng cảm thấy khó chịu.
Anh thể giúp gì về mặt tinh thần, chỉ thể : “ hứa sẽ cố gắng hết sức đưa chú Hạ trở về.”
Chú Hạ ơn với , đây tưởng chú Hạ ở Bắc Kinh, lúc đó định theo Cố Tùng về Bắc Kinh, may mà lúc đó nhận điện thoại của Hạ Long nên mới đến căn cứ Gia Nam.
Dù thế nào nữa, cũng cứu chú Hạ.
Lúc Hạ Long mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sự ơn Sở Hàn, hai tay đặt đầu gối siết chặt thành nắm đấm, như thể sẽ khiến cảm thấy yên tâm.
“Cảm ơn.” Giọng yếu ớt cảm ơn Sở Hàn: “Căn sứ sợi hành động bốc đồng nên giao nhiệm vụ cho . May mà , nếu thì…”
Nếu thì cơ hội cứu ba càng mong manh hơn.
Vì là con trai của Hạ Hoài Tiến, căn cứ sợ giao nhiệm vụ cho , trong quá trình thực hiện nhiệm vụ sẽ mất bình tĩnh, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán nên quyết định sẽ giao cho đội trưởng khác đảm nhiệm nhiệm vụ .
những đó thể tận tâm ?
Hạ Long gần như rơi tuyệt vọng, may mắn trong lúc nguy cấp, Sở Hàn xuất hiện, nhận nhiệm vụ và còn hứa sẽ đưa cùng thực hiện nhiệm vụ.
Hạ Long cảm ơn Sở Hàn thế nào.
Sở Hàn suy nghĩ một chút hỏi: Ngoại tin tức chú Hạ ở thành phố Giang An, còn tin tức gì khác ?”
“Không .” Hạ Long lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ bất mãn: “Ý của căn cứ là, căn cứ rõ tình hình cụ thể ở thành phố Giang An nên cần xem xét thêm.”
Nếu cứ kéo dài mãi như , Hạ Long hận thể tự luôn, nhưng những nhân viên thuộc căn cứ theo sự sắp xếp của căn cứ, nếu dám tự ý hành động, hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Anh thể liều , nếu sẽ hỏng việc.
chờ mãi cũng cách, Hạ Long sốt ruột lắm .
Hiếm khi thấy Sở Hàn lời an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực , ít nhất thì bây giờ chú Hạ gặp nguy hiểm.”
Nghe , Hạ Long khổ: “Từ khi nào học cách an ủi khác ?”
lời an ủi hiệu quả. như Sở Hàn , ít nhất thì ba vẫn còn an .
“Được , đừng ủ rũ nữa, mà về, trời cũng sắp tới .”
Hả? Có ?
Hạ Long đầu sắc trời ngoài cửa sổ, rõ ràng vẫn còn sáng, tối mà tối?
Anh buồn bã khổ sở như thế mà Sở Hàn còn vô tình đuổi đó, còn tình nào ? Thật khiến đau lòng mà.
Hạ Long càng đau lòng càng .
Sở Hàn chẳng thèm để ý đến , dậy thẳng bếp.
Hạ Long tò mò, lén theo xem thế nào.
Ai ngờ , bật : “Cậu lắm, bảo vội đuổi nhanh như , hóa là đang hầm canh trong bếp.”
Hạ Long tới nếm thử hương vị.
bàn tay còn kịp chạm nồi thì Sở Hàn chặn .
“Cái cho .”
Được , hả?
“Vậy cho ai?” Hạ Long tò mò hỏi.
Sở Hàn cho mới lạ, chỉ lên tiếng đuổi khách nữa: “Cậu vẫn ?”
“Đi , ngay đây.”
Hạ Long chịu thua, dù cũng báo tin cho Sở Hàn , việc tiếp theo chỉ thể trông chờ thôi.
Chẳng bao lâu , Hạ Long rời khỏi biệt thự.
Sở Hàn bóng lưng Hạ Long rời , ánh mắt mơ hồ như đang trôi ngược về ký ức xa xăm.
Năm đó vẫn còn học tiểu học, để mỗi thi đều đạt điểm cao, ban ngày nghiêm túc giảng, tối về nhà nấu bữa tối cho cả gia đình cặm cụi ôn bài đến tận khuya.
Cứ như ngày qua ngày, cuối cùng cũng đến một ngày, đạt danh hiệu nhất khối, giáo viên trao tặng giấy khen.
Nhớ năm đó là mùa đông, gần tới Tết.
Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh, tuyết rơi dày đặc, những đứa trẻ khác đều ba đón về, còn đơn độc trong gió tuyết, mãi thấy ba đến đón.