Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 47: Giao dịch - Tất cả là tại thằng chồng súc sinh nhà chị
Cập nhật lúc: 2025-11-07 05:51:06
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người phụ nữ vội vàng thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu đầy nịnh nọt giới thiệu với Thẩm Từ: “Không đắt , chỉ cần một ổ bánh mì là thể mang cả túi .”
Một ổ bánh mì đổi lấy một bao đầy thức ăn chăn nuôi, nếu là khác chắc chắn thèm liếc , nhưng với Thẩm Từ là thứ cực kỳ cần thiết, hơn nữa giá cả cũng đắt.
Người phụ nữ tưởng Thẩm Từ im lặng là vì thấy đắt, liền vội vàng bổ sung thêm: “Cô bé, chị, chị lâu gì ăn cả. Nếu em cần, ngoài bao thức ăn cho gà , chị còn bao thức ăn cho vịt, đều thể đưa hết cho em. Em bao tải xem, nó lớn, bên trong cũng ít , em…”
“Em lấy hết.”
“Được… chị… khoan , em gì cơ?”
Cô nhầm chứ, lấy hết?
Thẩm Từ chẳng bận tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của phụ nữ, chỉ thản nhiên : “Chị bao nhiêu thức ăn chăn nuôi , em lấy bấy nhiêu.”
Lúc phụ nữ mới xác định nhầm, lập tức kích động. Cô đang mơ chăng? Lại những thứ thể cho ăn ?
Cô quanh, thấy ai để ý thì nhỏ với Thẩm Từ: “Cô bé, giấu gì em. Trước đây nhà chị chuyên kinh doanh nuôi gà vịt, chị còn hai bao thức ăn như nữa, nhưng… em lấy nhiều thế, chắc là hối hận ?”
Nhỡ hối hận, gây phiền phức thì cô kêu với ai?
Nói đến đây, Thẩm Từ cũng đành thẳng thắn với phụ nữ, chỉ tay Thẩm Minh đang ngang dọc phía , thần bí : “Bà chủ, em dạo con phố lâu, chỉ nhà chị là bán món đồ thôi. Em cũng giấu chị nữa, chị thấy lưng em ? Anh là trong căn cứ, hiện tại căn cứ đang một nhóm nghiên cứu viên bí mật nuôi dưỡng gà vịt thể thích nghi hơn trong thời tiết giá lạnh, cần nguồn thức ăn . việc chắc sẽ thành công, cho nên…”
“Chị hiểu chị hiểu.” Người phụ nữ lập tức gật đầu như hiểu nội tình, vui mừng khôn xiết: “Chị sẽ với ai , nhưng… những gì em …”
Dù cũng chỉ là lời từ một phía của cô gái trẻ, trong lòng phụ nữ vẫn còn chút nghi ngờ.
Thẩm Từ đối phương sẽ tin tưởng nên nhanh chóng lấy thẻ thông hành khu biệt thự mà Sở Hàn đưa cho cô , đưa phụ nữ xem qua.
Vừa thấy tấm thẻ, ánh mắt phụ nữ lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ.
Khu biệt thự , cô cũng chỉ dám từ xa lúc ngang qua, ngờ hai mặt là quý nhân trong khu biệt thự.
Người phụ nữ nghi ngờ gì nữa, ăn với của căn cứ là điều đảm bảo nhất.
Cô : “Chị, chị còn hai bao thức ăn nữa nhưng đều để ở nhà. Hay là hai thể về nhà chị lấy ? Chỉ là nhà chị ở khu nhà nghèo…”
Cô tự giễu một tiếng.
Dù nhà cô cũng ở khu nhà nghèo, nghèo rớt mồng tơi. Sao hai ở khu biệt thự thể nảy sinh ý đồ gì với cô ? Cô cũng sợ.
Thẩm Từ cô còn hai bao thì quyết định lấy hết, như đàn gà vịt trong gian của cô cũng đủ thức ăn.
Cô theo phụ nữ về khu nhà nghèo, đợi ở bên ngoài. Không lâu phụ nữ vác một bao lớn thức ăn xuống.
Phía phụ nữ còn một bé gái xuống cùng.
Cô bé sáu bảy tuổi, gầy gò nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe đen láy, đôi vai gầy cũng cố gắng vác theo một bao thức ăn nhỏ.
Thẩm Minh vội vàng chạy lên đỡ lấy, còn Thẩm Từ thì nhận lấy bao thức ăn từ tay phụ nữ.
Người phụ nữ khổ: “Xin , để hai đợi lâu .”
“Không .” Thẩm Từ giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại của bé gái: “Đây là con gái chị?”
“Ừ.” Ánh mắt phụ nữ chuyển sang bé gái, dịu dàng hẳn: “Khổ con bé, theo một vô dụng như chị.”
Nếu mấy bao thức ăn đổi đồ ăn thì cô và con gái thật sự chỉ c.h.ế.t đói mà thôi.
Thẩm Từ nhịn hỏi: “Không đây nhà chị nghề kinh doanh nuôi gà vịt ?”
Làm nghề buôn bán, nghĩ cũng cuộc sống đến nỗi quá túng thiếu, dù tiền bạc tận thế đều vô dụng, nhưng những con gà vịt c.h.ế.t cóng cũng là một nguồn tài nguyên lớn.
Ai ngờ nhắc đến chuyện , sắc mặt phụ nữ liền tràn đầy hận ý: “Tất cả là tại thằng chồng súc sinh nhà chị, mang gà vịt đổi lấy vật tư khác theo một tiểu đội bỏ , bỏ hai con bọn chị . Nếu may mắn gặp trong căn cứ đưa bọn chị tới đây thì hai con c.h.ế.t đói từ lâu .”
Người phụ nữ đến đây, hốc mắt dần đỏ lên.
Thẩm Từ ngờ câu hỏi bâng quơ của chạm nỗi đau của phụ nữ.
Cô cũng nên an ủi như thế nào.
Trong tận thế, ít cảnh tương tự như phụ nữ , thậm chí còn t.h.ả.m hơn cô .
Những và bạn bè đây từng gắn bó, sự sống còn, bao nhiêu chọn cách bỏ rơi?
“Haizz, chị nên những chuyện với hai . Hai xem, lấy hết mấy bao thức ăn ?”
Thẩm Từ kiểm tra kỹ thức ăn chăn nuôi, tổng cộng bốn bao, hai bao thức ăn cho gà, hai bao thức ăn cho vịt, chất lượng đều vấn đề.
Thẩm Từ tìm một góc vắng vẻ, lấy vật tư chuẩn sẵn từ trong ba lô đưa cho phụ nữ.
Hai gói sủi cảo đông lạnh nhân thịt heo bắp cải, hai gói bánh trôi hạt mè, một hộp cơm bát bửu, thêm một chai nước và một gói băng vệ sinh.
Người phụ nữ ngờ mấy bao thức ăn tưởng chừng như vô dụng thể đổi những thứ quý giá như .
Đã bao lâu cô ăn sủi cảo bánh trôi gì đó ? Nhìn thấy đồ ăn mà chỉ hận thể ngay lập tức lập bàn thờ cúng luôn cho .
“Cảm ơn, cảm ơn hai nhiều lắm!”
Cô lời cảm ơn kéo con gái quỳ xuống, dập đầu tạ ơn Thẩm Từ.
Thẩm Từ giật , cô những việc để nhận lòng ơn của phụ nữ. Đây chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch thôi. Nếu phụ nữ thứ cô cần thì cô cũng đem đồ ăn trao đổi .
Dù ngoài quá nhiều khổ cực, cô thể giúp đỡ từng một . Vì cô thật sự dám nhận cái lạy của phụ nữ.
Cô vội vàng ngăn , đỡ phụ nữ lên: “Chị cần cảm ơn , cũng chỉ thể đưa những thứ để đổi thôi. Nếu chị thật sự sống , vẫn dựa chính .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-47-giao-dich-tat-ca-la-tai-thang-chong-suc-sinh-nha-chi.html.]
Một phụ nữ mang theo con mà sống sót trong tận thế thì thật sự quá khó. May mắn hiện tại căn cứ chăm sóc, tích lũy thêm chút vốn sinh tồn cũng cơ hội.
Người phụ nữ hiểu ý trong lời của Thẩm Từ, thật cô cũng tìm việc trong căn cứ nhưng yên tâm để con ở nhà một .
Ai ngờ bé gái như hiểu nỗi lo của , ngẩng đầu lên ngoan ngoãn : “Mẹ, An An thể tự lo mà.”
Nghe giọng nhỏ nhẹ mềm mại của con gái, phụ nữ suýt nữa rơi nước mắt.
Thẩm Từ nán thêm nữa, khi chào tạm biệt phụ nữ thì cùng Thẩm Minh vác bốn bao thức ăn về nhà.
Trên đường, Thẩm Minh nhận thấy tâm trạng Thẩm Từ chút buồn bã, cố tình tìm chuyện vui để với cô: “Còn mấy ngày nữa là đến giao thừa , A Từ, nghĩ xem đêm giao thừa chúng nên gì đây?”
Những năm khi đón giao thừa, cả nhà đều cùng ăn uống, xem chương trình giao thừa hoặc quảng trường thả bóng bay. năm nay thì .
Dù thể như , nhưng nghi thức của một cái Tết vẫn cần giữ .
Thẩm Từ hứng thú với chuyện , trong đầu cô vẫn ngừng hiện lên hình ảnh hai con .
Nỗi buồn gương mặt phụ nữ và sự hoảng mang khuôn mặt đứa trẻ.
Tận thế bao giờ thiếu những gia đình phận bi t.h.ả.m như . Trong lòng Thẩm Từ luôn căng một sợi dây, cô tuyệt đối thể để gia đình cũng trở thành như một ngày nào đó.
“Anh, hôm nay em mang xe cải tạo thì gặp Sở Hàn, đưa em thẻ thông hành khu biệt thự, chỗ ở sân tập luyện. Ngày mai chúng qua đó bắt đầu tập luyện .”
“Tập, tập luyện?!” Thẩm Minh ngớ .
Những ký ức đau khổ về việc tập luyện đây tràn về như lũ lụt khiến run rẩy: “Cái , vết thương của còn lành hẳn…”
Ai ngờ còn kịp xong thì nhận một ánh mắt sắc lẹm từ Thẩm Từ.
“…”
Em gái nổi giận còn đáng sợ hơn cả tập luyện, vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.
“Đi , nhất định sẽ tập luyện nghiêm túc.”
Như còn tạm .
Thẩm Từ luôn trai là năng lực, chỉ là tâm trí quá phân tán tập trung hết sức. Nếu là ngày thường, lẽ cô sẽ lười biếng cùng trai. bây giờ là tận thế, một thế giới mà sơ suất nhỏ cũng thể mất mạng, tuyệt đối lơ là dù chỉ một chút.
Vì sáng sớm hôm , Thẩm Từ dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng đơn giản kéo Thẩm Minh thẳng đến khu biệt thự.
Theo tầng ghi giấy thông hành, Thẩm Từ nhanh chóng tìm đến nơi ở của Sở Hàn. Chỉ là cô ngờ, trong biệt thự chỉ mỗi Sở Hàn ở.
Cô gõ cửa cửa chính sân bên ngoài biệt thự, cửa mở , cô thấy một đàn ông lạ mặt.
Lúc đầu Thẩm Từ còn tưởng tìm nhầm nhà, ai ngờ đàn ông nhầm. Đối phương lúc sáng lão đại thông báo cho bọn họ , đó nhiệt tình mời Thẩm Từ và Thẩm Minh .
NHAL
Vừa bước trong, Thẩm Từ thấy hoa mắt, cảm giác như rơi một ổ đàn ông.
Nhìn cũng thấy đàn ông...
Có đang vệ sinh cá nhân, đang tập thể dục, thậm chí còn đang mặc quần áo...
Họ cũng ngờ một ngày con gái nhà, ai nấy đều ngẩn mất vài giây mới “ối” lên một tiếng, vội vàng trốn , khiến Thẩm Từ chút bối rối.
Chỉ Thẩm Minh giữa phòng khách rộng lớn tức giận lẩm bẩm: “Cái tên Sở Hàn , cũng quản đám trướng cho .”
Lỡ dọa em gái sợ thì ?
“Anh.” Thẩm Từ dùng khuỷu tay huých nhẹ Thẩm Minh một cái: “Đây là nhà đấy.”
Họ báo mà đến, vốn dĩ là do họ phép.
Đang thì Sở Hàn từ lầu xuống.
Có vẻ mới tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lam trông ấm áp. Mái tóc ngắn gọn gàng, trông vẫn còn vương ẩm.
“ đang thiếu một giúp quản lý, hứng thú ?” Sở Hàn .
Thẩm Minh vội vàng xua tay: “Không hứng thú hứng thú.”
Anh tập luyện ngày đêm, bây giờ tiếng còi còn thấy ám ảnh.
Thẩm Từ dáng vẻ tiền đồ của trai nhà , tức buồn , liền sang xin Sở Hàn: “Làm phiền , bọn em mượn sân tập luyện một chút.”
Sở Hàn gật đầu: “Đi theo .”
Thẩm Từ lập tức theo Sở Hàn xuống cầu thang.
Sau đó, một tầng hầm rộng lớn dần hiện mặt Thẩm Từ, xung quanh treo đèn sợi đốt sáng trưng, hề tối tăm chút nào.
Sở Hàn giới thiệu: “Ở đây khu luyện võ, khu b.ắ.n s.ú.n.g và một khu vực khác, đều thể sử dụng.”
Thẩm Từ cần suy nghĩ : “Bắn súng, em luyện độ chính xác khi b.ắ.n súng. Dĩ nhiên cũng cần luyện cả võ thuật.”
Kỹ thuật chiến đấu mà cô học ở kiếp đều là trong những tranh giành vật tư luyện , nền tảng căn bản gì cả. Nếu may gặp nào đó lợi hại hơn, những chiêu thức đó thể đấu .
Bây giờ cơ hội, tất nhiên cô tận dụng triệt để.
Sở Hàn cũng khách khí, trực tiếp : “Được, sẽ luyện với hai .”
Có Sở Hàn cùng luyện, đương nhiên là càng .
Thẩm Từ quyết định chia thành hai buổi trong ngày, luyện b.ắ.n s.ú.n.g luyện võ thuật .