Thiên tai toàn cầu [Tích trữ] - Chương 46: Thẻ phòng - Trên đó có số tầng và số nhà anh ở

Cập nhật lúc: 2025-11-07 05:51:05
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt sắc lạnh của viên sĩ quan chằm chằm Thẩm Từ: “Có đúng như ?”

Thẩm Từ đương nhiên thừa nhận: “Anh giúp kéo xe đến đây là thật, nhưng cũng đưa vật tư cho để cảm ơn , chính mới là tống tiền .”

“Im miệng! Ai tống tiền mày hả? Mấy cái vật tư mày đưa còn đủ nhét kẽ răng ông đây!”

Người đàn ông xong, lập tức đổi sang dáng vẻ nịnh nọt, nhét mấy gói bánh quy nén tay sĩ quan: “Thưa sĩ quan, giấu gì ngài, con mụ là vợ . Vợ chồng chúng chút mâu thuẫn nên mới ly một thời gian. Trong lòng cô vẫn còn đang giận nên mới đó.”

Haha, Thẩm Từ mà tức đến phì .

Ai ngờ lời dối đầy sơ hở như mà viên sĩ quan tin là thật.

Viên sĩ quan cầm mấy gói bánh quy nén trong tay, trao đổi ánh mắt với đàn ông: “Thì là chuyện gia đình của các ? Chuyện gia đình thì nên ở trong nhà mà giải quyết, đây gây rối còn quy củ hả?”

“Vâng thưa sĩ quan, ngài đúng lắm, sẽ đưa vợ về ngay.”

Khóe miệng đàn ông nhếch lên nụ đắc thắng, về phía Thẩm Từ, trong lòng ngừng tính toán. Người phụ nữ xe, chắc chắn trong nhà còn vật tư khác. Nếu như chiếm thì thứ gã nhận chỉ là mấy gói bánh quy nén thôi .

Thẩm Từ lạnh lùng đàn ông tiến gần, cố kìm nén xúc động tay với .

Nơi thích hợp để động thủ, chi bằng tạm thời theo đàn ông , đợi đến chỗ vắng vẻ âm thầm giải quyết .

ngay lúc , một giọng trầm thấp khác vang lên: “Sao thế? Xảy chuyện gì ?”

Giọng

Thẩm Từ bất ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Hàn ở gần đó đang dẫn theo một đoàn tiến tới.

Viên sĩ quan thấy Sở Hàn, khí thế lập tức thu , giọng điệu trở nên khách khí hơn: “A, thì là đội trưởng Sở. Không chuyện gì , chỉ là một cặp vợ chồng trẻ chút mâu thuẫn, đang bảo đàn ông dẫn vợ về.”

Nghe , ánh mắt Sở Hàn dừng Thẩm Từ: “Vợ chồng?”

, đúng .” Viên sĩ quan gật đầu đáp.

Không hiểu , cảm thấy ánh mắt đội trưởng Sở phụ nữ đầy ẩn ý. Trong lòng đột nhiên cảm thấy .

“Tại bạn kết hôn ?" Giọng của Sở Hàn lạnh thêm vài phần.

Người đàn ông tự nhận là chồng của Thẩm Từ nhận sự lạnh lùng trong giọng của Sở Hàn, vẫn tươi : “Là ngài hiểu rõ cô thôi.”

Kết quả chữ “hiểu” còn kịp dứt lời, đàn ông viên sĩ quan tát thẳng đầu: “Thằng lắm, dám lừa ông đây ?!”

Anh ngờ phụ nữ mặt là bạn của đội trưởng Sở, suýt nữa phạm sai lầm lớn!

đàn ông ngớ : “, mà!”

viên sĩ quan đối phương giải thích, chỉ hận thể coi chuyện từng xảy : “Người ! Bắt cho !”

Những phía lập tức xông lên, nhanh chóng khống chế đàn ông.

“Có, nhầm … ưm!”

Người đàn ông còn biện minh, kết quả khác bịt miệng .

Viên sĩ quan vẫy tay, nhanh chóng sai dẫn đàn ông , còn cố ý dặn dò cấp “chăm sóc” cho kỹ, đó xin Sở Hàn: “Xin đội trưởng Sở, sẽ đưa ngay, dạy hiểu rõ quy tắc trong căn cứ ngay.”

Nói xong, viên sĩ quan đó rời .

Ai ngờ Sở Hàn lên tiếng: “Khoan .”

Viên sĩ quan dừng , trong lòng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng , thấy đội trưởng Sở giơ tay .

Nếu lúc còn hiểu tình hình thì coi như sống uổng phí những năm qua . Anh vội vàng đưa mấy gói bánh quy nén cho Sở Hàn nhanh chóng dẫn rút lui.

Nhìn bóng lưng bọn họ nhanh chóng rời , Thẩm Từ khỏi cảm thán. Quả nhiên, dù ở thời đại nào cũng luôn tồn tại những góc khuất mà ánh sáng thể chiếu tới.

“Không chứ?”

Sở Hàn tiến lên một bước, trả bánh quy nén cho Thẩm Từ.

Thẩm Từ nhận lấy, cất túi, khẽ nhếch miệng: “Không .”

“Chị họ, chị ở đây? May là em và đội trưởng Sở đến kịp, nếu thì hậu quả thật dám tưởng tượng.”

Phó Song Song mở miệng thì thôi, mở miệng, Thẩm Từ mới nhận trong đoàn theo Sở Hàn mặt của Phó Song Song.

Sở Hàn lệnh cho khác: “Dẫn cô Phó ngoài .”

“Vâng.”

Dường như Phó Song Song còn gì đó nhưng thể chống sự cương quyết của phụ trách cô , cô đành ngoái đầu .

Đợi xa, Sở Hàn mới : “Cô Phó đến đây là xin gia nhập căn cứ, nhưng vượt qua bài kiểm tra.”

Gia nhập căn cứ, trở thành một thành viên của đội bảo vệ cần trải qua bài kiểm tra cơ bản. Hóa Phó Song Song còn hoài bão như .

Nhắc đến việc gia nhập căn cứ, Thẩm Từ thực sự một việc hỏi Sở Hàn: “À, một việc em hỏi . Bình thường những gia nhập căn cứ thể tự ngoài nhiệm vụ riêng ?”

Về chuyện , Sở Hàn chắc chắn: “Không thể, gia nhập căn cứ thì hưởng phúc lợi của căn cứ, tương đương với việc chịu sự quản lý của căn cứ, đề phòng khi cần thể điều động ngay lập tức. Vì nếu tự ý ngoài nhiệm vụ, trừ khi phát hiện, một khi phát hiện sẽ xử phạt nặng.”

Thẩm Từ gật đầu, cũng giống như dự đoán của cô, bởi vì kiếp khi trai cô gia nhập căn cứ, hình như cũng quy định .

Có lẽ Khâu Chí Tài vi phạm quy định, nhưng lúc Thẩm Từ bằng chứng trong tay nên cũng tiện lên tiếng tố cáo với cấp .

“À đúng , em đến đây là cải tạo chiếc xe của nhà em, nên để ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-toan-cau-tich-tru/chuong-46-the-phong-tren-do-co-so-tang-va-so-nha-anh-o.html.]

Nơi đây cũng thấy sự nghiêm ngặt, e rằng thể lung tung.

Sở Hàn : “Chuyện nhỏ, để bảo bọn họ giúp em.”

Nói xong, vẫy tay, những phía lập tức tới giúp đỡ.

Sau khi kéo xe đến địa điểm cải tạo chuyên dụng, Thẩm Từ trao đổi vài câu với phụ trách, đưa yêu cầu của thanh toán vật tư tương ứng.

Trước đó, cô sắp xếp các vật tư dùng chủ yếu, trong đó chút lá và rượu chất lượng . Thẩm Từ lấy một ít trong túi đưa cho phụ trách, coi như tận dụng đồ dùng đến.

NHAL

Người phụ trách thấy và rượu còn nguyên bao bì thì vội vàng nhận lấy, cứ như sợ chúng sẽ rơi vỡ.

Tuy những thứ tuy giúp no bụng, nhưng các quan chức cấp cao trong căn cứ quen hưởng thụ . Nếu dâng lên cho họ thì sẽ thu nhiều lợi ích hơn giá trị của vật tư thông thường.

Sau khi thống nhất với phụ trách ngày đến lấy xe, Thẩm Từ chuẩn về nhà. lúc Sở Hàn cũng việc khỏi căn cứ nên đưa Thẩm Từ một đoạn.

Trên đường, tuyết ngừng rơi từ mấy ngày , nhưng nhiệt độ vẫn thấp đến đáng sợ.

Sở Hàn lái xe, Thẩm Từ ở ghế phụ, nhiều lén Sở Hàn bên cạnh mặt .

Sở Hàn nhận thì hỏi cô: “Có chuyện gì với ?”

Thẩm Từ thầm nghĩ, đúng là thật.

Cô cũng khách khí với Sở Hàn nữa, hỏi thẳng: “Em hỏi, trong căn cứ nơi nào giống như sân huấn luyện ? Ví dụ như thể luyện tập kỹ năng chiến đấu hoặc b.ắ.n súng.”

Thẩm Từ nghĩ, tạm thời bản khỏi căn cứ thì thể tận dụng thời gian để nâng cao thể chất. Kể cả trai cô cũng cần rèn luyện nghiêm túc hơn.

Sở Hàn ý định của Thẩm Từ nhưng tiếc nuối : “Căn cứ sân huấn luyện, nhưng mở cửa cho ngoài.”

Vậy

Không mở cửa cho ngoài nghĩa là gia nhập căn cứ mới tư cách sử dụng.

Thẩm Từ thất vọng.

Ai ngờ Sở Hàn đột nhiên dừng xe, lấy ở trong túi một tấm thẻ đen đưa cho Thẩm Từ: “Tuy là sân huấn luyện trong căn cứ mở cửa cho ngoài, nhưng trong nhà của cũng chỗ để luyện tập. Đây là thẻ thông hành khu biệt thự, đó tầng và nhà nơi ở. Em cứ cầm lấy, khi nào đến thì đến.”

Thẩm Từ nhận tấm thẻ đen Sở Hàn đưa, đó ba chữ “thẻ thông hành” màu vàng, góc bên ghi tầng và nhà khu biệt thự.

Thẩm Từ động lòng: “Không phiền chứ?”

“Không .”

Nếu , Thẩm Từ khách khí nữa: “Vậy em nhận nhé, cảm ơn .”

Sở Hàn khẽ , tiếp tục đạp ga lái xe, lái nhắc đến chuyện khác: “Ngoài khu vực quân sự hóa mà em thấy, mỗi tối còn một khu chợ đêm trong căn cứ. Nếu em cảm thấy buồn chán thì thể ngoài dạo, thể tìm thứ em .”

Cái tệ, Thẩm Từ hào hứng, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi Sở Hàn: “Chợ đêm? Cái đấy, ở ?”

Sở Hàn dừng xe , lấy giấy bút từ trong n.g.ự.c , vẽ vẽ cho Thẩm Từ một bản đồ đơn giản.

Thẩm Từ nhận lấy xem, nhịn bật .

Kỹ năng vẽ của Sở Hàn quá trừu tượng, may mà dễ hiểu, Thẩm Từ đại khái chợ đêm ở , ở ngay vị trí trung tâm nối liền khu dân cư và khu vực quân sự hóa, xem quy mô cũng nhỏ.

Thẩm Từ ghi nhớ vị trí trong đầu, về đến nhà, đợi đến tối lúc ba về, cả nhà ăn một bữa cơm đơn giản xong là Thẩm Từ liền kéo Thẩm Minh ngoài.

Thẩm Minh liên tục phàn nàn: “Quá đáng quá, bây giờ của em còn đang là bệnh nhân mà.”

“La gì mà la? Anh thương ở tay chứ thương ở chân .”

Ngẫm thấy cũng đúng.

Thực Thẩm Từ cũng kéo trai , nhưng để để phòng chuyện ban ngày tái diễn nên cô kéo trai để tăng thêm khí thế, tránh những kẻ điều đến gây sự, dù thì chuyện g.i.ế.c trong căn cứ cũng mức độ nguy hiểm nhất định.

Thẩm Minh nguyên nhân sâu xa, chỉ đành lẽo đẽo cùng với Thẩm Từ đến khu chợ đêm.

Quy mô chợ đêm lớn hơn tưởng tượng của Thẩm Từ, là một con phố dài, hai bên bày đầy các quầy hàng rong.

“Cô gái, xem ? Đây là vòng ngọc do bà để , chỉ cần một gói mì là thể mang .”

Một bà lão lớn tuổi thấy Thẩm Từ là gương mặt mới, vội vàng chìa chiếc vòng ngọc , chào hàng với cô.

Thẩm Từ liếc , chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Đi tiếp vài bước, bắt gặp những quầy hàng khác, chủ quán sức giới thiệu máy tính cho qua đường nhưng khác chê bai.

“Hai cái laptop của ông, linh kiện bên trong hỏng vì lạnh cả . Vả ăn cũng uống , lấy về gì? thấy ông nên vứt luôn thì hơn.”

Ngoài những thứ , còn bán dép, bán tách , đủ loại hàng hóa linh tinh.

Thẩm Từ dọc đường, thỉnh thoảng gặp quầy bán nến và miếng dán giữ nhiệt, nhưng đều yêu cầu dùng thứ họ chỉ định để đổi.

Trong gian của Thẩm Từ đều những thứ , tạm thời thiếu.

dạo một vòng, ngó khắp nơi, cứ thế hơn nửa con phố. Mặc dù gặp thứ mua nhưng khung cảnh náo nhiệt cũng thú vị.

Cho đến khi thêm vài bước nữa, cô dừng một quầy hàng.

Người bán hàng là một phụ nữ ba mươi tuổi, ghế đẩu nhỏ với vẻ mặt hốc hác, hình như là bán hàng. Dù Thẩm Từ dừng mặt, đối phương cũng hứng chào hàng.

Thẩm Từ xổm xuống quầy, cầm một nắm thức ăn chăn nuôi đựng trong bao tải hỏi: “Chị ơi, cái bán thế nào?”

Hả? Cô nhầm chứ? Có hỏi giá ?

 

Loading...