Dù Nhậm Ngọc Nhi tỉnh, nhưng cô vẫn yếu ớt, rốt cuộc sốt cả đêm.
Nhậm mẫu dùng tay sờ trán cô , sốt ruột chút tức giận Chúc Hạ, "Sao vẫn còn sốt? Châm cứu của cô tác dụng !"
Chúc Hạ thấy buồn : " để cô hạ sốt ? Châm cứu của là để cô tỉnh , cô tỉnh ?"
Nhậm mẫu lời của Chúc Hạ cho nghẹn , thêm lời nào.
Ngược , Nhậm phụ phản ứng kịp, vội , "Vậy cô châm cứu cho Ngọc Nhi nữa , để con bé hạ sốt ."
Chúc Hạ nhàn nhạt , "Đưa bắp cải ngọc ở phòng khách tầng cho , sẽ cân nhắc."
"Chúc Hạ, cô ăn cướp!" Hoàng Kiều Nga nhịn , "Cô lấy vòng ngọc thì thôi, cái bắp cải ngọc đó cô giá bao nhiêu ? Một triệu!"
"Cô chỉ để hạ sốt mà đòi một triệu?Cô xem hợp lý ?"
Chúc Hạ gật đầu, "Ừm, đúng là hợp lý lắm."
Hoàng Kiều Nga lộ nụ mãn nguyện, "Vậy là đúng , cô chữa !"
"Ôi, cô đừng đây cản đường!" Nhậm phụ đẩy Hoàng Kiều Nga , ba bước tới mặt Chúc Hạ.
Hoàng Kiều Nga loạng choạng, suýt ngã sấp mặt.
Nhậm phụ nghiến răng , "Được, bắp cải ngọc cho cô, cô giúp Ngọc Nhi hạ sốt."
Chúc Hạ tiên bỏ bắp cải ngọc ba lô lớn, đó mới tiếp tục châm cứu cho Nhậm Ngọc Nhi.
Nhậm Ngọc Nhi cổ đeo một con Phật ngọc, màu sắc và chất liệu gần giống với vòng ngọc của Nhậm mẫu, nhưng dùng ít vật liệu hơn, giá cũng sẽ rẻ hơn.
Sau khi châm cứu xong, Chúc Hạ trực tiếp giật lấy con Phật ngọc của Nhậm Ngọc Nhi.
"Cô gì ? Trả Phật ngọc cho ." Nhậm Ngọc Nhi sốt ruột, xuống giường giật Phật ngọc.
Chúc Hạ Phật ngọc nhàn nhạt , "Đừng cử động lung tung. Kim bạc cắm huyệt vị của cô, nếu cây nào sai vị trí dẫn đến cô liệt hoặc đần độn, quản ."
Nhậm Ngọc Nhi lập tức yên, dám cử động.
"Được, tạm ." Chúc Hạ ném Phật ngọc ba lô lớn, "Cái coi như phí bắt chuột."
Nửa tiếng , Chúc Hạ rút kim bạc , cùng xuống lầu.
Nhậm phụ, Nhậm mẫu tiễn bọn họ cửa.
Nhậm phụ do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Hạ Nhi, hôm nay chúng thấy ngươi bản lĩnh lớn như , bên cạnh nhiều bạn bè như , chúng thật lòng vì cô mà vui mừng."
"Nơi mãi mãi là nhà của con, chỉ cần con về ở, cửa lớn luôn rộng mở chào đón, trong nhà luôn một căn phòng dành cho con."
Chúc Hạ : "Kể cả căn phòng của Nhậm Ngọc Nhi?"
Nhậm phụ: "Kể cả con Nhậm Ngọc Nhi..."
Ông đến một nửa thì dừng , đột nhiên ngẩng đầu Chúc Hạ: "Hạ Nhi, con..."
"Đừng gọi là Hạ Nhi, quan hệ giữa chúng thiết đến ? chỉ là họ hàng xa của nhà họ Nhậm thôi, bình thường gọi tên là ."
Chúc Hạ giọng điệu lạnh nhạt, biểu cảm bình tĩnh.
"Đừng những lời hoa mỹ, sẽ vì các động động miệng, vài lời mà trả những viên ngọc thuộc về cho các ."
"Trời nắng gắt, đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Chúc Hạ dẫn đầu rời .
Những khác rõ ràng nhận quan hệ giữa Chúc Hạ và nhà họ Nhậm , cũng chào hỏi Nhậm phụ, Nhậm mẫu, mà trực tiếp theo Chúc Hạ rời .
Nhậm mẫu bóng lưng bọn họ rời , vỗ vỗ n.g.ự.c đầy sợ hãi : "May mắn là chúng chọn Ngọc Nhi, rõ gốc gác, là đứa trẻ ngoan do chúng tự giáo dục.
Nếu chọn nó, bộ dạng vô giáo d.ụ.c của nó bây giờ, chắc chắn sẽ chúng tức c.h.ế.t!
Còn những bạn bè của nó, từng một chút lễ phép nào, đúng là cá mè một lứa"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-56-khung-hoang-lai-noi-len-ai-dang-rinh-rap-co.html.]
Than ôi, tiếc cho những viên ngọc đó. Hoàng Kiều Nga đúng, nó đúng là cướp tiền, nó dựa chút y thuật mà đến tống tiền chúng , nó lòng báo thù nặng như ?"
Nhậm phụ vỗ vỗ lưng Nhậm mẫu, hai về phòng khách.
Tuyền Lê
Nhậm phụ: "Thôi thôi, chỉ cần Ngọc Nhi thể tỉnh thì chuyện đều dễ . gọi điện thoại cho Cận Tổng, cho Ngọc Nhi tỉnh ."
Nhậm mẫu: "Cận Tổng thật sự quan tâm Ngọc Nhi, nếu chúng thật sự nhận Chúc Hạ, Cận Tổng sợ rằng ngay cả hôn sự cũng nhận nữa."
Thời gian trôi qua, nửa tháng.
Nhiệt độ tăng lên 47 độ, nước ngập rút xuống tầng 5.
Nhà từ tầng 6 đến tầng 12 đều bỏ trống, nhưng ai ở, bởi vì quá bẩn, quá thối, tài nào đặt chân .
Nửa tháng , cơ quan chức năng phái rải t.h.u.ố.c xuống nước ngập, diệt nhiều côn trùng, sạch nhiều mùi hôi.
chỉ rải t.h.u.ố.c một đó thôi.
Nửa tháng , mùi hôi của nước ngập lan lên, cộng thêm nhiệt độ cao, đủ loại mùi lạ trộn lẫn , hít một như thể ngất xỉu.
Vì , dù nắng nóng gay gắt khó chịu, cũng chỉ thể đóng cửa sổ, kéo rèm dày, trốn trong nhà quạt lấy quạt để.
Giữa việc c.h.ế.t vì nóng và c.h.ế.t vì thối, bọn họ thà c.h.ế.t vì nóng.
Thuyền chở vật tư sớm rời .
Giang Thành lớn như , Hoa Quốc lớn như , nó thể mãi mãi ở một chỗ.
Sau khi phát xong định lượng vật tư của một khu, nó rời .
Tuy nhiên, khi thuyền chở vật tư rời , quảng trường Nhân Dân của khu trở thành nơi giao dịch của dân.
Mọi như về cuộc sống đây, dùng tiền tệ giao dịch, mà trao đổi hàng hóa, lấy thứ cần.
"Chữa bệnh chữa bệnh, chữa bệnh bằng Đông y, nhận tiền mặt, chỉ nhận ngọc, vàng bạc, đồ cổ, tranh vẽ cũng !"
Trên thuyền cao su căng một chiếc ô che nắng, ô, Chúc Hạ học theo dáng vẻ của sư phụ bàn gỗ rao hàng.
Cô cũng đeo kính râm, cách nào, ánh mặt trời chói chang, đeo kính râm sẽ tổn thương mắt, dễ gây kích ứng chảy nước mắt.
"Chúc lão bản." Tôn Hữu hì hì chống thuyền cao su tới.
Hắn cũng ô che nắng, nhưng so với của Chúc Hạ thì cũ hơn nhiều. trong cảnh hiện tại, cái dùng là .
Tôn Hữu nhảy lên thuyền cao su của Chúc Hạ, bí hiểm mở áo khoác cho cô xem.
Bên trong tới 5 chiếc điện thoại Huawei Mate 70.
"Đây đều là liều mạng mới , cô chúng săn lùng đến mức nào! Vốn dĩ tận thế còn chính thức lên kệ, bây giờ tận thế tới, chúng càng là giá mà hàng!"
Chúc Hạ từ trong ba lô lớn lấy một túi gạo 5kg, thành công bịt miệng Tôn Hữu đang lảm nhảm ngừng.
"Lại là gạo tẻ!" Tôn Hữu kinh hỉ, "Chúc lão bản, lúc chúng 5kg gạo đổi 1 cái điện thoại, gạo tẻ còn hơn gạo trắng, lời !"
Chúc Hạ lấy một túi gạo tẻ, giả vờ nhiều vật tư, lộ vẻ lo lắng, "Trước đổi hai cái điện thoại, còn sẽ nghĩ cách."
Tôn Hữu sảng khoái, trực tiếp nhét cả 5 cái điện thoại cho Chúc Hạ.
"Chúc lão bản, chúng còn tính toán cái ? đương nhiên tin tưởng cô. Lúc nếu cô cứu , mạng sớm còn."
tặng cô vật tư cô nhận, báo đáp cô cũng cơ hội. Hay là 3 cái điện thoại còn coi như tặng cô ?"
Chúc Hạ từ chối, bỏ tất cả điện thoại ba lô lớn, "Việc nào việc đó, gạo còn sẽ đưa cho ông."
đoán thêm hai ngày nữa nước sẽ rút xuống tầng 2, ông chuẩn sẵn sàng mở cửa kho xăng ?"
"Người tìm xong , chỉ chờ nước rút thôi." Tôn Hữu tức giận , " kho xăng ở nhà máy lúc , thằng khốn nào cắt cửa lớn của , bên trong còn một thùng xăng nào!"
Chúc Hạ mặt đỏ tim đập, cùng Tôn Hữu mắng vài câu, như thể kẻ trộm thùng xăng là cô.
Chúc Hạ mỗi ngày chỉ bày hàng hai tiếng, đến giờ cô thu dọn đồ đạc về nhà.
Vào đến Cẩm Lâm Tiểu Khu, còn đến tòa nhà 7, cô cảm nhận vài ánh mắt đang chằm chằm .