Dù đèn nhưng ánh trăng trong trẻo, đủ để Chúc Hạ rõ khuôn mặt đàn ông trẻ tuổi.
cô mặt đổi sắc, chỉ cái bát rách đất : “Cảm ơn.”
Người đàn ông sững sờ, dường như ngờ Chúc Hạ hề sợ hãi ngoại hình của .
Tuy nhiên, đợi đến khi thấy khuôn mặt của Chúc Hạ, liền hiểu điều gì đó.
“Không gì.” Hắn , nhưng nụ khuôn mặt quả thực còn khó coi hơn cả .
“Chúng là hàng xóm, bây giờ cũng là hàng xóm, cũng coi như là duyên phận giữa với ."
"Nếu cô chê, chúng thể tương trợ lẫn .”
Chúc Hạ thể , trong lời của đàn ông trẻ tuổi tràn đầy thiện ý.
Bên bọn họ tuy tình cảnh , nhưng dù cũng ba .
Mà cô thì cô độc một , là con gái.
Nhìn thế nào cũng là cô cần giúp đỡ hơn.
“Được, đợi một lát.” Chúc Hạ chui lều nhỏ, nhanh chóng .
Cô cầm trong tay mấy cái bánh đen, là loại thường ở căn cứ ăn nhất.
“Cho .” Cô đưa tới.
Người đàn ông trẻ tuổi xua tay, “Cái cần tích phân đổi, dễ dàng , cô vẫn nên giữ lấy .”
“Tương trợ lẫn .” Chúc Hạ liếc nước canh thịt trong bát rách, cô cũng khó coi, “Không ?”
Người đàn ông trẻ tuổi cuối cùng vẫn nhận lấy bánh đen, ánh mắt của Chúc Hạ trở về lều của .
Chúc Hạ cầm bát rách, bước về phía Chu Mị.
·
Tô Vũ Bạch trở về lều, cha Tô thấy ngoài một chuyến mang về thu hoạch, đều vội vàng gần hỏi tình hình.
Cha Tô cảm thán: “Thật là một cô gái , nếu thì đó cô đến nhắc nhở chúng đất vết nứt.
mà cái bánh chúng thật sự nên nhận của cô , Cô một cô gái nhỏ, vất vả việc thể kiếm bao nhiêu tích phân?
Những cái bánh chừng là cô áy tích góp .”
Tô Vũ Bạch xong quyết định, “Cha, vì chúng là hàng xóm, thì cô đến cũng bình thường.
Sau con nhiều tích phân đổi bánh , cũng sẽ đưa cho cô .”
Mẹ Tô điểm chú ý khác, “Con cô thấy mặt con xong bình tĩnh? Cô gái thật , lấy ngoại hình để phán xét.”
Tô Vũ Bạch nghĩ đến khuôn mặt Chúc Hạ đầy mụn và ghẻ lở, trong lòng cũng bình tĩnh.
Ở cái tận thế ăn thịt , đối phương bộ dạng thế nào, hiển nhiên còn quan trọng.
Quan trọng là một trái tim lương thiện .
“Cánh tay của con thế nào? Có chỗ nào thoải mái ? Hay là…” Lời Tô còn hết, cha Tô ho khan dữ dội cắt ngang.
Mẹ Tô nhận sai, vội vàng ngậm miệng.
Cha Tô nghiêm túc : “Chúng đều nơi trăm phần trăm an , những lời nên chôn chặt trong bụng, nếu chỉ mang phiền phức cho Tiểu Vũ!”
Ba bắt đầu uống canh ăn bánh.
Bữa ăn ở tận thế coi như phong phú, ăn thì còn tâm trạng để chuyện, trong khí chỉ mùi hương kỳ lạ, và tiếng húp soạt soạt.
Qua một tuần, nhiệt độ đột phá 0 độ, nhanh chóng tăng vọt lên mười mấy độ.
Môi trường ấm áp như mùa xuân, lượt cởi bỏ áo bông và quần áo dày bẩn thỉu, cồng kềnh.
Không chỉ tâm tình thư thái, ngay cả lúc việc cũng càng thêm sức lực.
Trong tuần , Chúc Hạ và Lăng Liệt Hoàng đều liên lạc qua điện thoại.
Tuyền Lê
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-201-lang-liet-hoang-trung-doc.html.]
Dù Chúc Hạ cũng ý nghĩ nhất định gặp , cuộc sống cứ thế trôi qua.
Cô mỗi ngày đều dạo, đều cẩn thận quan sát mặt đất.
từ vết nứt địa chấn đó, ngay cả một rung động nhẹ cũng .
Một bộ phận căng thẳng trong lòng vì mà thả lỏng, nhưng Chúc Hạ càng ngày càng căng thẳng.
Vì nhiệt độ tăng lên, cực hàn kết thúc, thiên tai động đất tiếp theo bất cứ lúc nào cũng thể xảy !
cô vẫn tin tức của Tô Vũ Bạch!
Chúc Hạ dạo một vòng, quyết định gặp Lăng Liệt Hoàng.
Hôm nay, bất kể dùng phương thức nào, cũng để Lăng Hùng đồng ý đính hôn sớm.
Chỉ là cô còn kịp đến Lăng Gia Trang viên, cô chú Đạt tìm thấy.
“Chúc tiểu thư, cô mau với !” Chú Đạt nhiều kéo Chúc Hạ lên xe, bọn họ nhanh chóng đến Lăng Gia Trang viên.
Bước chân chú Đạt nhanh, Chúc Hạ buộc theo sát .
“Rốt cuộc xảy chuyện gì?” Câu hỏi của Chúc Hạ giải đáp.
Cho đến khi cô thấy Lăng Liệt Hoàng giường, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, cô mới đột nhiên phát bệnh tim, bây giờ đang chờ trái tim phù hợp để phẫu thuật.
“Sao đột ngột ?” Chúc Hạ cúi bên giường bệnh, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Yếu ớt đến lời nào nhưng vẫn thể Lăng Liệt Hoàng kinh ngạc:
Bọn họ là cặp đôi giả ? Sao Chúc Hạ ?
Chú Đạt Chúc Hạ như , cũng nhịn lau nước mắt.
“Thiếu gia là bệnh cũ, nhưng từ tim đó, thứ đều .
còn tưởng thể chống đỡ cả đời, ngờ …” Chú Đạt nên lời, giọng nghẹn ngào.
“Chú Đạt, ông thể ngoài một lát ? ở riêng với một lúc.” Giọng Chúc Hạ run rẩy, như sắp kiểm soát mà lên.
Chú Đạt gật đầu, hiểu tâm trạng của Chúc Hạ.
Hắn lui ngoài, tiện tay đóng cửa , để gian cho đôi tình nhân bạc mệnh .
Đợi chú Đạt , Chúc Hạ lập tức ngừng nức nở.
Cô nhón chân đến cửa, ghé tai lắng bên ngoài động tĩnh gì .
Cô chắc chắn bên ngoài ai lén, mới giường bệnh của Lăng Liệt Hoàng.
“ yếu ớt, cho nên cần , chỉ cần là .”
Chúc Hạ chằm chằm Lăng Liệt Hoàng, trong mắt còn nước mắt?
Diễn xuất của cô quả thực quá giỏi!
“ là một bác sĩ, cả đông y lẫn tây y đều , mới liền thấy bình thường.”
Nghe lời , Lăng Liệt Hoàng khỏi đảo mắt.
Có thể bình thường ? Hắn như , là thì ai cũng bình thường.
Chúc Hạ nhíu mày, “Không là rõ ràng bình thường, mà là bác sĩ mới bình thường. Anh trúng độc .”
Lăng Liệt Hoàng kinh ngạc!
Trúng độc? Hắn là bệnh tim phát tác ? Sao là trúng độc?
“Anh chờ.” Chúc Hạ từ trong ba lô lớn lấy một bộ kim châm, nhanh chóng đ.â.m các huyệt vị Lăng Liệt Hoàng.
Chưa đến năm phút, cô rút kim đưa cho Lăng Liệt Hoàng xem.
Lăng Liệt Hoàng thể rõ, vị trí đầu kim châm đen .